Chương 269

“Thuốc sẽ trợ giúp em tách rời những cảm xúc tiêu cực kia… Nếu em cảm thấy áp lực thì ngày mai không cần ở lại nơi này thêm nữa, em cứ quay về đi…”
Ôn Diệc Tư đẩy tay anh xuống: “Nếu anh cũng có thể làm được như những gì anh khuyên em đã không tới mức giống như bây giờ, đã 36 rồi vẫn còn sống cô độc một mình.”
Tay Khanh Cam Văn dừng lại giữa không trung một hồi, cuối cùng rụt trở về, cười khổ.
“Ông ấy là cha anh, nhưng em lại không giống, ở bên kia em vẫn còn một cái nhà khác.”
Ôn Diệc Tư lắc đầu.
“Bọn họ cũng không muốn nhìn thấy em. Thân là cha mẹ, chắc chắn bọn họ sẽ cảm thấy những chuyện từng xảy ra trên người con mình thật khiến người ta phiền lòng. Không nhìn thấy còn tốt, vừa nhìn đã nghĩ ngay tới…”
“… Hôm qua em đã gặp ai ư?”
“Ôn Điềm.”
“Thế nào? Có phải em ấy đã thay đổi rất nhiều không?”
Khanh Cam Văn nhìn thấy đống thuốc chữa ho trên bàn, cũng có thể đoán được lớn khái chắc chắn hôm qua hai người lại tới bệnh viện.
“Mấy cô bé tuổi này gần như mỗi năm đều sẽ thay đổi, nếu em không theo dõi em ấy cẩn thận, sẽ bỏ lỡ quá trình phá kén quý giá.”
Đột nhiên Ôn Diệc Tư cúi đầu, giọng nói gần như nghẹn ngào.
“Hôm qua em ấy trốn trong nhà vệ sinh khóc thật lâu, thế mà em, vậy mà em lại không hề vào an ủi em ấy, em đúng là tên khốn nạn…”
“Anh, em nên làm gì bây giờ… Hiện tại em không tốt với em ấy chút nào, em không thể giữ em ấy được…”
Ôn Diệc Tư vốn không cách nào khống chế cảm xúc bị thương của mình, dù anh nghĩ thế nào cũng chỉ thấy ngày mai là một mảnh đen tối, có sống tiếp cũng vĩnh viễn không thể tốt hơn hiện tại.
Anh luôn cảm thấy mệt mỏi, ngực cũng buồn bực đè nén tới sắp không thể thở nổi.
“Diệc Tư, em phải biết em ấy vì em nên mới thay đổi. Một cô gái được nuông chiều từ bé, không quá hiểu chuyện lại vì muốn em có thể sớm về bên cạnh em ấy mà làm tới mức này, nếu em còn không cố gắng sống cho tốt chẳng phải đã phụ sự cố gắng của em ấy sao?”
Khanh Cam Văn nhìn thẳng vào mắt Ôn Diệc Tư nói. Đột nhiên đúng lúc này, anh thấy được một gương mặt trên cửa kính.
Cả người anh nổi đầy da gà, quay đầu lại, phát hiện thầy Khanh đi chân trần lẳng lặng đứng bên cửa nhìn bọn họ.
Khanh Cam Văn cố gắng đè nén nhịp tim kịch liệt của mình, nhìn ông: “Ba, ba về phòng nghỉ ngơi đi thôi.”
Đột nhiên thầy Khanh mở miệng.
“Ngày mai gọi A Hòa về ăn cơm đi, đã lâu rồi chưa gặp A Hòa.”

Bình luận

Để lại bình luận