Chương 46

Hai tên khốn nạn vội vã đụ hoa huyệt với hậu huyệt chắc không để ý, nhưng gã thấy rõ sự mệt mỏi của Vân Lạc.
Mặc dù Vân Lạc đang trong trạng thái mơ màng, nhưng cậu vẫn nhận ra giọng nói của người mình thích. Đôi mắt mông lung của Vân Lạc hiện tại không thể nhìn rõ mọi thứ, cậu quay đầu lại rồi đưa mắt về phía Vân Viêm. Lúc đầu, cậu không nhìn rõ khuôn mặt của Vân Viêm. Một lúc sau, bóng dáng của Vân Viêm mới dần hiện lên trong mắt cậu.
“Nhị ca?”
“Quai, là ta.” Vân Viêm vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn, trong mắt tràn đầy sự đau lòng.
Vân Lạc dần dần tỉnh táo, nhưng cậu đột ngột đẩy Vân Viêm ra rồi vùi đầu vào sâu trong lòng ngực của Vân Thanh.
“Nhị ca, đừng xem… Đừng xem…”
Xin nhị ca, đừng xem những lúc ta dâm đãng…
Đừng xem… Đừng xem…
Dục vọng của Vân Lạc hoàn toàn biến mất, cơ thể cậu run lên, trong lòng ngập tràn nỗi xấu hổ và tuyệt vọng không thể diễn tả được.
Thấy tình trạng của cậu không ổn nên Vân Dật nhanh chóng rút dương vật ra khỏi hậu huyệt, ngăn chặn tầm mắt của Vân Viêm.
“Lạc Lạc, đừng khóc, ta sẽ che cho đệ, ta che cho đệ.” Vân Dật vội vã nói.
Vân Thanh cũng nhanh chóng ôm chặt lấy cậu, dịu dàng an ủi: “Lạc Lạc, đừng khóc, lớn ca sẽ đưa đệ rời khỏi đây, chúng ta đừng nhìn gã nữa, ngoan nào.” Nói xong, Vân Thanh rút dương vật ra khỏi hoa huyệt, rồi bế cậu ra khỏi nước.
Vân Dật trở lại hình dạng dã thú và đi theo bọn họ.
Mãi cho đến khi bóng dáng của họ biến mất, thì Vân Viêm vẫn chưa thể hoàn hồn.
“Lạc Lạc…”
Lạc Lạc chán ghét gã sao? Vân Viêm ngơ ngác đứng tại chỗ, trong lòng hoảng loạn vì không hiểu tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế này.
Thời gian trôi qua hai ngày.
Hai ngày nay Vân Viêm không ăn uống gì, cứ như một khúc gỗ không có cảm xúc ngồi ở cửa hang động, không chịu đi đâu cả.
Tự trách, hối hận, dằn vặt, đau đớn, tất cả các loại cảm xúc dồn nén trong lòng sắp khiến gã phát điên lên.
“Lạc Lạc…”
“Lạc Lạc…”
Vân Viêm gọi đi gọi lại tên của đệ đệ, như thể điều đó sẽ xua tan nỗi hoảng sợ sẽ mất đi đệ đệ của mình.
Trong khi gã không ngừng kêu hai chữ này và nhìn chằm chằm về phía trước, bỗng thấy một thiếu niên mảnh mai xuất hiện từ khu rừng phía trước đang đi về phía gã.
Vân Viêm nhìn thấy thiếu niên xuất hiện lập tức đứng dậy lao về phía cậu với tốc độ nhanh nhất.
“Lạc Lạc.” Vân Viêm ôm lấy thiếu niên nhỏ xinh trước mặt, ôm chặt cậu vào trong lòng ngực.
Vân Lạc cũng ôm lại gã và áp mặt vào ngực gã.
“Nhị ca.”
Họ không nói thêm bất kỳ lời nào thừa thãi.
Vân Viêm không hỏi tại sao Vân Lạc rời đi hai ngày qua.
Vân Lạc cũng không giải thích cho gã lý do mình rời đi hai ngày qua.
Họ ôm nhau thật chặt, như thể trên thế gian chỉ còn lại hai người.
Rất lâu sau…
Vân Lạc nhẹ nhàng nói: “Nhị ca, huynh hứa với ta một điều được không?”
“Ta hứa.” Vân Viêm không hỏi mà đã lập tức trả lời.
Nghe đến đây, Vân Lạc im lặng một lúc.
Một lúc sau, cậu lại nói: “Nhị ca, sau này đừng ở bên cạnh giống cái khác, đừng tìm ai khác mà chỉ ở bên cạnh một mình ta thôi được không?”
“Được.” Vân Viêm đồng ý không chút do dự.
“Huynh hứa nhanh quá, làm ta chẳng biết nói gì nữa.” Vân Lạc nói.
Vân Viêm ôm cậu vào lòng, khát khao muốn được hợp thành một với cậu.
“Lạc Lạc, đệ không cần phải nói cái gì cả. Chỉ cần đệ muốn, cho dù muốn tính mạng của nhị ca thì nhị ca cũng sẽ đưa cho đệ.”
Vân Lạc lại im lặng.
Thật lâu sau, Vân Lạc mới nói: “Nhị ca ngốc nghếch, ta không nỡ để huynh chết đâu.”
“Huynh nghe cho kỹ đây, từ hôm nay trở đi huynh là của ta. Ta muốn huynh xây một căn nhà cạnh hồ, và cày một mảnh đất. Sẵn sàng chờ ta gọi huynh bất cứ lúc nào, đáp ứng mọi yêu cầu của ta. Không được phép tự ý đi tìm ta, không được đối xử tệ bạc với bản thân, không được… Tranh giành với… Không được… Ư ưm…”
Vân Viêm cúi đầu che kín cái miệng nhỏ nhắn đang nói, hung hăng quấn lấy chiếc lưỡi nhỏ của cậu rồi liên tục mút tới mút lui.
Lạc Lạc ngốc nghếch của gã luôn nói gã ngốc, gã thật sự rất ngốc sao?
Không.
Gã biết tất cả, gã biết rằng Lạc Lạc của gã đang lo lắng cho gã, lo rằng gã sẽ nổi nóng lên rồi chống lại phụ thân, lớn ca và những người ca ca khác, cuối cùng kết thúc bằng một cái chết thương tâm.
Gã thậm chí còn biết rằng Lạc Lạc của gã vẫn luôn cố gắng chu toàn mối quan hệ giữa phụ thân với những người ca ca còn lại, vừa cân bằng mối quan hệ của bọn họ vừa tìm ra một khoảng trống thích hợp để ở bên cạnh gã, cẩn thận che chở và bảo vệ gã.
Gã biết cậu đã âm thầm làm bao nhiêu chuyện cho đã, đã phải trả giá bao nhiêu vì gã.
Trên đời không có gì là hoàn mỹ.
Ai cũng có điều bất lực của riêng mình.
Bên trên gã có một người phụ thân quyền lực, hùng mạnh nhất vùng đất thú nhân, bên dưới gã thì có những huynh đệ như hổ rình mồi luôn luôn khao khát chiếm được Vân Lạc. Bỏ qua mấy người huynh đệ, chỉ cần một mình phụ thân thôi cũng đủ để áp đảo gã về mọi mặt, khiến gã không còn chỗ dung thân trong vùng đất thú nhân.
Gã có thể liều mình chiến đấu với phụ thân, nhưng sau cuộc chiến thì sao?
Một số điều không thể nghĩ đến và càng không thể làm được, vì hậu quả quá nghiêm trọng.
Không thể độc chiếm Vân Lạc là điều tiếc nuối trong lòng gã.
Nhưng nếu có thể sử dụng phương thức độc chiếm trái tim để có được cậu cả đời, thì đó cũng là một loại hạnh phúc.
Gã sẵn sàng chịu đựng.
(Toàn văn hoàn)

Bình luận

Để lại bình luận