Chương 47

Vào một ngày đông lạnh giá, bên ngoài gió lồng lộng nên lạnh đến không thể chịu nổi.
Vân Viêm nhỏ tuổi trong dạng hình thú đang nằm cuộn tròn ở một hang động cách xa bộ lạc, đôi mắt híp lại như thể đang ngủ.
Gã đã không ăn gì suốt một ngày.
Không phải không muốn ăn mà là không bắt được con mồi và không có thức ăn để ăn.
Có vẻ như hôm nay gã vẫn sẽ đói bụng.
Nếu quay về bộ lạc xin mẫu thân đồ ăn hay gì đó… Gã sẽ không bao giờ quên được cảnh tượng lúc mình đến gặp mẫu thân để làm nũng xin đồ ăn, mẫu thân biến thành hình thú quật ngã gã xuống và muốn giết chết gã.
Nếu lúc đó không có con sói trắng nhỏ ngốc nghếch đi cùng lớn ca và tam ca, thì chắc chắn gã đã bị người mình gọi là mẫu thân cắn chết rồi.
Mẫu thân? Đó là gì? Gã sẽ không bao giờ trông chờ nữa! Khi Vân Viêm đang thờ ơ suy nghĩ về việc tại sao thế giới này lại lạnh lẽo như vậy, một cục bông trắng bỗng loạng choạng bước vào.
“Nhị oa oa (Nhị ca ca)… Thất (ăn)… Thất cơm (ăn cơm)…”
Cục bông trắng – một con sói trắng mềm mụp đang dùng miệng kéo chiếc túi, khập khễnh bước từng bước bằng đôi chân ngắn của mình đi đến trước mặt Vân Viêm.
“Nhị oa oa (Nhị ca ca), cho huynh, thất (ăn).” Con sói trắng đặt cái túi trước mặt Vân Viêm.
Vân Viêm ngước mắt nhìn con sói trắng luôn bám dính lấy mình, thấy sói trắng nhỏ ngốc nghếch mà trong mắt gã không kiềm được hiện lên một màng hơi nước mỏng, nhưng rất nhanh gã đã cụp mắt xuống che giấu sự yếu đuối của mình.
“Đồ ngốc, trời lạnh thế này còn tới tìm ta làm gì!!” Nói xong, gã ngậm con sói trắng nhỏ đặt lên bụng mình.
Con sói trắng nhỏ ngốc nghếch nhìn gã: “Đưa cơm cho nhị ca ca.”
Đối diện với đôi mắt xanh trong veo và xinh xắn của con sói trắng nhỏ, Vân Viêm giơ móng vuốt nắm lấy cái đầu nhỏ xù lông của cậu rồi ấn xuống.
“Sau này đừng đưa nữa, nhớ kỹ đấy!” Vân Viêm “hung dữ” nói.
“Ngao ô, nhị ca ca buông ra…” Con sói trắng nhỏ duỗi móng vuốt giãy dụa.
“Nói ngươi đó, có nhớ chưa!” Vân Viêm đè lại không cho cậu nhúc nhích.
“Ngao ô, ngao ô, nhị ca ca… Nhị ca ca…” Con sói trắng nhỏ kêu lên thảm thiết, nhưng không chịu trả lời.
“Nói theo ta, ta đã nhớ kỹ rồi.” Vân Viêm “gầm nhẹ”.
“Ngao ô, nhớ kỹ rồi…” Con sói trắng nhỏ ngốc nghếch nói.
“Là ta nhớ kỹ!!” Vân Viêm lặp lại.
“Ngao ô, huynh nhớ kỹ…” Con sói trắng nhỏ ngốc nghếch nói theo.
“Đồ ngốc, là ta nhớ kỹ!!!” Vân Viêm “rống to”.
“Ngao… Ngao… Huynh nhớ kỹ!!”
Vân Viêm đã bị đánh bại.
“Ngươi là đồ ngốc!!”
………………
Mùa đông kéo dài.
Kể từ ngày đó, con sói trắng nhỏ đã quấn lấy Vân Viêm như một cái đuôi phía sau gã.
Trong khoảng thời gian này, Vân Viêm đã nói nhiều lần rằng con sói trắng nhỏ không được phép đến đây nữa. Lần nào con sói trắng nhỏ cũng ngoan ngoãn đồng ý, nhưng sang ngày hôm sau thì cậu lại xuất hiện.
Mỗi lần cậu xuất hiện đều sẽ cười như một kẻ ngốc và gọi gã là “Nhị ca ca”, “Nhị oa oa”.
Một lần.
Hai lần.
Ba lần.
Mùa đông lạnh giá đã qua.
Trong mùa đông này, Vân Viêm nhỏ tuổi không cần phải ra ngoài săn bắn mà vẫn được ăn đồ ăn ngon.
Thịt gà, thịt nai, thịt bò, cá, quả dại, thịt khô… và đôi khi là cà rốt…
Vân Viêm không thể hiểu tại sao một con sói lại thích nhai cà rốt đến vậy, với cả cậu cũng đâu thuộc họ nhà thỏ. Quan trọng nhất là, con sói trắng nhỏ ngốc nghếch kia không chỉ tự ăn mà còn ép gã ăn, nếu gã không ăn thì sói trắng nhỏ sẽ khóc thút thít nhìn gã, dáng vẻ như thể sắp chết đến nơi…
Thất bại trước tên nhóc con ngốc nghếch kia, Vân Viêm chỉ đành cam chịu số phận gặm củ cà rốt mà mình ghét nhất.
Hết mùa đông rồi đến mùa xuân, vạn vật bước vào mùa sinh trưởng.
Thời điểm này rất thích hợp cho việc đi săn.
Vân Viêm nói với con sói trắng rằng sau này cậu không cần mang thức ăn cho gã nữa. Lần này, sói trắng nhỏ xem như đã ngoan ngoãn nghe lời. Sở dĩ nói là xem như là vì con sói trắng nhỏ không mang những món đồ ăn khác, nhưng cậu vẫn sẽ mang theo củ cà rốt xuất hiện đúng giờ trong hang động của gã.
Vân Viêm từng nghi ngờ rằng con sói trắng nhỏ này đang cố tình trêu đùa mình.
Gã quyết tâm cho dù lần sau sói trắng có khóc đến chết đi nữa, thì gã cũng sẽ không ăn cà rốt!!
Tất nhiên…
Một ngày khác, khi sói trắng nhỏ vừa mỉm cười ngọt ngào vừa đưa củ cà rốt mà gã vô cùng ghét bỏ đến bên miệng gã, mềm mại nói với gã: “Nhị ca ca, ăn đi, Lạc Lạc thích nhất là cà rốt.”
Vân Viêm nhìn bộ dạng ngây thơ và dễ thương của con sói trắng nhỏ, khuôn mặt gã vô cảm, cuối cùng vẫn mở miệng ăn củ cà rốt như một con thỏ.
Vân Viêm lại thua con sói trắng nhỏ, và cũng thua chính mình.

Bình luận

Để lại bình luận