Chương 59

“Ahhhhhhhhh!!!”

Cổ Bình An nổi gân xanh, ống nước bị cậu hất văng sang một bên, tiếng kêu thảm thiết của cậu vang vọng khắp tủ kính, cả người cậu sụp đổ như một cây cung đã bị kéo căng đến mức giới hạn.

Lần này, việc đi tiểu kéo dài hơn trước, vô số nước tiểu từ niệu đạo trào ra, va chạm vào thành niệu đạo mỏng manh, gây ra cảm giác tê dại, nước tiểu không chảy ra ngoài, cực khoái vẫn như cũ.

Toàn thân Bình An run rẩy, bộ ngực đầy đặn run rẩy, âm đạo và hậu huyệt cũng không ngừng bị điện giật, khoái cảm vô hạn suýt nữa đưa cậu lên thiên đường.

Khi tiểu tiện xong, Bình An không còn sức nhấc cánh tay lên, cậu mệt mỏi nhắm mắt lại, điều hòa hơi thở, cơ bắp toàn thân đau nhức.

Một chiếc bịt mắt rơi xuống mắt cậu. Bình An cảm giác mình có thể nghe được âm thanh của thế giới bên ngoài, sự ma sát của vải vóc do hai chân Tuấn Kiệt gây ra di chuyển xa xa gần gần, cuối cùng dừng lại ở bên cạnh cậu.

“Tôi rất nghe lời phải không?” Bình An khàn giọng nói, cậu hơi nhếch khóe miệng, giống như một con chó con đang muốn khen ngợi.

“Rất tốt, nhưng vẫn chưa đủ.” Bình An nghe thấy Tuấn Kiệt nói như vậy.

Con cặc bị giật vô số lần bị thô bạo nhéo lên, vật nhét vào trong thân cặc làm xước thành niệu đạo gây đau đớn dữ dội, Bình An hít một hơi. Có thứ gì đó được nhét vào niệu đạo vốn đã đầy.

“Không, không, không! Đau quá!! Tuấn Kiệt …nó đầy rồi! Không thể nhét vào được! Đau quá!” Bình An cầu xin.

Dương vật của cậu đã trải qua vô số lần bị điện giật, sưng tấy và đau đớn vô cùng. Tuấn Kiệt đã nhét rất nhiều đồ vật vào trong, hầu như chỉ chừa khoảng trống cho nước tiểu chảy ra ngoài, bây giờ Tuấn Kiệt lại muốn nhét thêm thứ gì đó vào, tuy ống rất mỏng nhưng vẫn quá mỏng để nước tiểu có thể chảy ra ngoài, niệu đạo bị tra tấn đã lâu không thể chịu đựng cơn đau đớn này nữa.

“Ahhh! Đau quá! Tuấn Kiệt! Buông ra!!”

Tuấn Kiệt không để ý đến tiếng hét của Bình An, dùng bàn tay vững chắc đưa ống thông nhỏ vào niệu đạo của Bình An, phía trước ống thông xuất hiện lực cản, Tuấn Kiệt biết nó đang đẩy cơ vòng. Tuấn Kiệt nhẹ nhàng huýt sáo, rõ ràng bàng quang Bình An không có nước tiểu, nhưng cậu vẫn cố gắng mở cơ vòng thì nghe thấy tiếng còi, Tuấn Kiệt cử động tay, trực tiếp nhét ống nước vào trong, hắn hơi mạnh tay, ống nước đập thẳng vào thành bàng quang của Bình An.

Bình An rên rỉ khi cảm nhận được cảm giác kỳ lạ khi cơ vòng của mình mở ra không kiểm soát được mặc dù bàng quang trống rỗng.

“Đau quá… Tuấn Kiệt… buông tôi ra…”

Niệu đạo đã được lấp đầy, mỗi lần thở các loại đồ vật trong niệu đạo lại di chuyển, cảm giác đau rát tiếp tục lan rộng trong niệu đạo.

Sau khi Tuấn Kiệt đưa toàn bộ ống thông vào niệu đạo của Bình An, hắn lấy điện thoại ra, tìm tiếng còi mà hắn đã ghi âm trước đó, bắt đầu phát lặp lại.

Khi tiếng còi vang lên, bàng quang của Bình An theo phản xạ co rút, cố gắng tống chất dịch trong cơ thể ra ngoài, nhưng bàng quang của cậu hiện tại làm gì còn nước tiểu? Mọi hành động đều vô ích, cho dù bàng quang có co rút đến mức tối đa cũng không có chất lỏng nào chảy ra ngoài.

Bình luận

Để lại bình luận