Chương 60

“Ô ô… không có nước tiểu… Tiểu không ra… khó chịu quá…”

Bình An bất lực rên rỉ, không có nước tiểu nhưng vì tiếng còi ra lệnh nên cậu vẫn buồn tiểu, cảm giác này khiến cậu rất đau đớn.

“Không có nước tiểu sai? Vậy để tôi giúp cậu nhé.” Tuấn Kiệt cười khúc khích.

Mở ống nước. Chất lỏng từ ống nước trực tiếp đổ vào bàng quang của Bình An, bàng quang bị còi ra lệnh muốn bài xuất chất lỏng ra khỏi cơ thể, nước tiểu từ ống nước đi vào cơ thể Bình An, sau đó đi qua khe hở giữa niệu đạo và ống nước, lại bị ép ra khỏi cơ thể Bình An, đây là một vòng tuần hoàn hoàn chỉnh.

Bình An nghiện cảm giác chướng bụng do nhịn tiểu và khoái cảm bài tiết, cũng như cảm giác sung sướng khi dòng điện yếu ớt lan tỏa khắp cơ thể khi chất lỏng chảy qua niệu đạo.

“Ahhh… dừng lại! Chậm lại!!”

Trong cơ thể Bình An có vô số khoái cảm lan tràn, vẻ mặt cậu như là đã rơi vào vực sâu khoái cảm, không cách nào tự thoát ra.

“Ahhh… Đi tiểu… Thích quá…”

“Ô ô… sướng quá… bị điện giật tê người.”.

Tuấn Kiệt nhìn bộ dáng Bình An, đóng tủ kính lại, để lại Bình An trong cảm giác khoái cảm vô tận này.

Bình An bị nhốt trong tủ kính suốt một tuần, cũng may Bình An dạo này rất ít lên lớp, hơn nữa giáo viên dạy lớp rất dễ nói chuyện, cho nghỉ cũng thoải mái, đồ ăn của Bình An dạo này là Tuấn Kiệt mua dịch dinh dưỡng từ trung tâm mua sắm của hệ thống và đưa vào ống nước cho Bình An uống để duy trì cơ thể ở trạng thái bình thường.

Lúc Tuấn Kiệt thả Bình An ra khỏi tủ kính, cho dù bàng quang của Bình An đã đạt cực hạn, tiến vào trạng thái vô hạn cao trào, cũng sẽ không bao giờ có nước tiểu rò rỉ ra ngoài, cho dù Bình An rơi vào trạng thái hôn mê, cơ thể cậu cũng khóa chặt bàng quang.

Chỉ có sự ra lệnh của Tuấn Kiệt mới có thể khiến cậu đi tiểu, dòng điện yếu ớt liên tục này đã khiến cơ thể Bình An liên tưởng việc đi tiểu với khoái cảm toàn thân, chỉ cần Bình An đi tiểu, cho dù đạo cụ trên người không bật lên, cậu cũng có thể cảm nhận được các điểm nhạy cảm trên khắp cơ thể đang bị điện giật, đặc biệt là lồn nhỏ và hậu huyệt đặc biệt mẫn cảm. Chỉ cần đi tiểu, Bình An sẽ rơi vào cao trào sướng gấp trăm lần khoái cảm.

Tuấn Kiệt thả Bình An không phải vì hắn cho rằng đã dạy dỗ đủ, mà vì những thứ trong cơ thể Bình An đã trưởng thành và sắp đến lúc đẻ trứng. Tuấn Kiệt mang Bình An ra khỏi tủ kính, đặt tủ kính trở lại không gian của mình, phòng trường hợp sau này hắn vẫn có thể sử dụng được.

Lúc này, bụng Bình An đã sưng lên, hạt giống lúc trước Tuấn Kiệt gieo vào đã bén rễ và phát triển trong tử cung Bình An, dùng nước dâm làm chất dinh dưỡng, chúng phát triển mạnh mẽ, hạt giống của nó đã kết trái, nhét đầy tử cung của Bình An, tràn ngập trong bụng Bình An, khiến bụng Bình An thành một vòng cung cực lớn, khoa trương như một phụ nữ mang thai song sinh mười tháng.

Bộ ngực của Bình An cũng sưng lên vì đã lâu không được phép phóng ra, bộ ngực khổng lồ treo trên ngực Bình An, khi Tuấn Kiệt ôm Bình An đi vòng quanh, bộ ngực to lớn đó cứ lắc lư trái phải.

Bình luận

Để lại bình luận