Chương 4

Xử lý ảnh đúng cách, cô nằm trên chiếc giường lớn và êm ái ngủ thiếp đi, hôm nay cô cần đảm bảo đủ giấc và năng lượng, bởi vì ngày mai còn có một trận chiến cam go.
Gió đông nuốt chửng màn đêm, bông tuyết rơi mỗi lúc một ít đi.
Ngày hôm sau là một ngày nắng đẹp, ánh mặt trời len qua kẽ hở của tấm rèm mang theo một tia ấm áp của mùa đông.
Lãnh Nhược Băng dậy sớm, tắm rửa và mặc quần áo chỉnh tề sau đó yên lặng ngồi trên ghế sô pha chờ đợi sự xuất hiện của những người quan trọng.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo len màu nâu và quần ống ôm màu đen tuyền trông rất năng động và thanh lịch. Mái tóc dài mềm mại, những miếng ren trắng, ren lụa khảm trên đường viền cổ áo cùng nét mặt tinh xảo và làn da trắng nõn như ngọc khiến cô trở nên mê hoặc lạ thường.
Cô là sự kết hợp hoàn hảo giữa sự thánh thiện và mê hoặc, dù có đi hàng ngàn dặm cũng không tìm được người hoàn mỹ giống như cô. Vẻ đẹp của cô khiến tất cả nam nhân mới gặp đã có cảm tình.
Vừa rồi cô ấy gửi bức ảnh bí mật chụp ngày hôm qua tới hộp thư công ty của Gia tộc Nam Cung, kèm theo nội dung cần thiết. Cô tin rằng với khả năng của Nam Cung Dạ, nơi sinh của những bức ảnh có thể được tìm thấy trong vòng nửa giờ.
Cô chỉ cần ngồi đây và đợi sự xuất hiện của anh.

Tầng cao nhất của tòa cao ốc Nam Cung, văn phòng Tổng thống.
“Tra được chưa?” Trên ghế văn phòng sang trọng, có một người đàn ông tao nhã, lạnh lùng lại độc đoán, mỗi lời phun ra từ miệng anh đều giống như tảng băng sắc nhọn, khí thế khi nói như xuyên thủng tất cả đồ vật trong phòng.
“Tra được rồi, Dạ thiếu.” Trợ lý đặc biệt của Tổng giám đốc hơi khom người, đưa thông tin trong tay của mình vào tay Nam Cung Dạ một cách thận trọng.
Khuôn mặt Nam Cung Dạ vô cảm, những ngón tay mảnh mai với những đường gân tay rõ ràng lướt nhẹ, nhìn thông tin từ đầu đến cuối.
[Kiều Nhã Tịch, người của Tây Lăng quốc, hai mươi ba tuổi, tốt nghiệp chuyên ngành kiến trúc sư ở lớn học Hoàng gia Tây Lăng, bố mẹ mất sớm, lẻ loi một mình.]
Nghĩ đến người phụ nữ cao ráo với những đường nét xinh đẹp và khí chất thánh khiết, Nam Cung Dạ híp mắt: “Hừ, lòng can đảm không nhỏ!”
“Dạ thiếu, có muốn phái người trực tiếp bắt cô ta đến đây không?” Trong lòng Quản Vũ đầy run sợ mà xin chỉ thị. Bây giờ, anh cảm thấy hai con ngươi Nam Cung Dạ chính là hai mũi dao lạnh lẽo có thể cắt đứt cổ anh bất cứ lúc nào.
Ngày hôm qua, anh luôn ở bên cạnh chủ nhân của mình, anh không biết bằng cách nào người phụ nữ này có thể chụp lén Úc tiểu thư, dù sao thì cũng do anh thất trách, Dạ thiếu có giết anh, anh cũng không dám ý kiến.
Anh là một đứa trẻ mồ côi được Nam Cung gia thu dưỡng, lớn lên cùng Nam Cung Dạ, được đào tạo chuyên nghiệp để trở thành trợ lý của Nam Cung Dạ, sinh ra là người của Nam Cung gia, chết là ma của Nam Cung gia.
Nhưng ngoài dự đoán của Quản Vũ, Nam Cung Dạ không hề tức giận mà còn nói một cách mơ hồ: “Không, để tôi tự mình đi gặp cô ta.”
Hả? Rõ ràng Quản Vũ bị quyết định của Nam Cung Dạ dọa cho sợ, Dạ thiếu nhà anh tôn quý thế nào, đâu có phải ai muốn gặp là gặp, hơn nữa còn là một đứa con gái. Những năm nay không biết có bao nhiêu người phụ nữ đã tìm mọi cách để đến gần Nam Cung Dạ, muốn bò lên giường của anh nhưng tất cả đều bị Dạ thiếu đá đi không thương tiếc.
Bây giờ, người phụ nữ dị quốc tên Kiều Nhã Tịch lại dùng cách tìm chết như vậy, Dạ thiếu không những không tức giận ngược lại còn đích thân đến đó xem một lần, đây không phải mặt trời ló dạng từ phía Tây sao? Phải biết rằng Úc Lam Khê là người Dạ thiếu vô cùng coi trọng, động vào cô ấy chẳng khác nào động vào vảy ngược của Dạ thiếu.
Nhưng mà, là một thuộc hạ tốt, mọi mệnh lệnh của chủ tử đều phải thực hiện một cách vô điều kiện, cho nên cho dù trong đầu có nghi ngờ nhưng Quản Vũ vẫn thu xếp đến đó một cách nhanh chóng.

Bình luận

Để lại bình luận