Chương 10

Quan Vũ nghĩ kỹ lại, Dạ thiếu trước nay chưa từng có nữ nhân như vậy, nữ nhân trước đây ít nhiều trên người đều có mùi đồ trang điểm hoặc mùi nước hoa đắt tiền, chính điều này khiến Quan Vũ có chút kinh ngạc. Lãnh tiểu thư này giống như một vị khách đến từ chốn bồng lai xuống hồng trần tản bộ, chính xác là giống như người được sinh ra ở bên ngoài hồng trần, thánh thiện như một thiên sứ.
Bởi vì Nam Cung Dạ đã đặc biệt ra lệnh, đương nhiên Quan Vũ không dám lơ là, những sản phẩm chuẩn bị cho Lãnh Nhược Băng đều là những thứ tốt nhất. Đồ đạc trong phòng đều được thay bằng đồ mới tinh, chưa từng có phụ nữ nào có được loại đãi ngộ này.
Lãnh Nhược Băng với những điều này cảm thấy vô cùng thờ ơ bởi sự quan tâm của cô không đặt ở đây.
Đứng cạnh khung cửa sổ cao nhìn những gian nhà, hoa cỏ và cây cối ngoài cửa sổ, cô cảm thấy mình như đang bị nhốt trong một cái lồng.
Qua ô cửa, ánh nắng ban trưa chiếu vào cô một cách tuỳ tiện, chiếu sáng một thứ tình cảm thánh thiện và đẹp đẽ. Quan Vũ cùng người hầu ngẩn người nhìn cô, bên cạnh Dạ thiếu thật sự chưa bao giờ có người đẹp đẽ, tao nhã như vậy.
Chỉ có Lãnh Nhược Băng biết trong lòng cô có quỷ sống, cô không thánh thiện chút nào, hai tay bê bết máu, cô đến đây là để giết.
Quan Vũ và người hầu đều cho rằng cô là người may mắn được lọt vào mắt xanh của đế thiếu Long thành, đây là điều mà không người phụ nữ nào muốn là có được. Chỉ có cô mới biết, cô cũng không muốn điều này, cô đến đây ở chẳng qua chỉ là tạm thời.
Đối với sự sủng ái mà mọi người vẫn nghĩ, cô lại coi đó là nỗi nhục của cả đời người…

“Lãnh tiểu thư, đây là thỏa thuận hợp tác giữa cô và Dạ thiếu. Mời cô xem qua. Nếu cô không phản đối vậy hãy ký tên vào.” Quan Vũ cầm một bản hợp đồng bao nuôi thận trọng đưa cho Lãnh Nhược Băng.
Thỏa thuận hợp tác? Nhược Băng nhếch miệng, quả nhiên là trợ lý đặc biệt của Nam Cung Dạ, ăn nói khéo thật, một thỏa thuận bẩn thỉu qua miệng anh ta lại trở thành một bản thoả thuận hợp tác vô cùng tự nhiên, trôi chảy.
Sau khi xem qua hợp đồng, cuối cùng Lãnh Nhược Băng cũng biết Nam Cung Dạ nói để cô hài lòng là có ý gì. Khoản hỗ trợ bao nuôi trong hợp đồng để trống có nghĩa là cô sẽ tự điền vào con số mình muốn và anh sẽ chấp nhận bất cứ giá nào cô đưa ra.
Dạ thiếu này thật là kiêu ngạo! Lãnh Nhược Băng lại cong miệng mỉa mai.
“Quản đặc trợ, trước đây giá thỏa thuận hợp tác của Dạ thiếu với những người phụ nữ khác như thế nào?” Lãnh Nhược Băng vẫn tao nhã, hoàn toàn không giống như người đang bàn luận về một cuộc giao dịch đen, người không biết còn tưởng bọn họ đang nói về một vấn đề hợp tác quan trọng.
Đương nhiên cô sẽ không dè dặt, cũng không tỏ vẻ cao quý mà sẽ đưa ra một cái giá tốt. Nhưng đối phương là Nam Cung Dạ, cô không thể hành xử quá phận nên phải hỏi những trường hợp của “người đi trước” để tham khảo.

Quản đặc trợ nhướng mày, rõ ràng là rất ngạc nhiên trước sự điềm tĩnh của Lãnh Nhược Băng, nhưng rất nhanh liền điều chỉnh cảm xúc và nghiêm túc giới thiệu với cô.
“Trong trường hợp bình thường, thời gian hợp tác là hai tháng, trong hai tháng này Dạ thiếu có quyền chấm dứt hợp tác bất cứ lúc nào. Phí hợp tác được đảm bảo là 10 triệu và chi phí hợp tác cụ thể được tính dựa trên số lượng. Trước đây, phí hợp tác đơn lẻ lên đến 1 triệu.”
Lãnh Nhược Băng hiểu rằng thời hạn bao nuôi sẽ không quá hai tháng và thu nhập trung bình của người thụ hưởng là 10 triệu tệ, ngủ một lần lại cho một lần tiền tiếp.
Nở nụ cười chế giễu một lần nữa, cô nhập 20 triệu vào cột phí hợp tác đảm bảo và 2 triệu vào cột phí hợp tác đơn lẻ, cuối cùng ký tên vào nơi thanh toán.
Cô nghĩ rằng Nam Cung Dạ có lẽ sẽ cảm thấy chán nản với cô trong vòng chưa đầy hai tháng, vì vậy cô đương nhiên muốn tăng phí bảo lãnh một chút.

Bình luận

Để lại bình luận