Chương 13

Năm cô mười ba tuổi, sự thật cuối cùng cũng được phơi bày, hóa ra Giản Thu và Giản Sơ Yên là vợ và con gái của Lạc Hành, bọn họ lên kế hoạch để Giản Thu kết hôn với ba cô mục đích là thôn tính tài sản của Giang gia. Không lạ gì khi Giản Thu được ba cô yêu thích đến vậy, trước đó Lạc Hành đã nói với Giản Thu về sở thích của ba cô cho nên trước khi đến đây Giản Thu đã chuẩn bị đầy đủ và làm theo những gì ông ấy thích.
Thật tiếc vì mọi thứ đã quá muộn, bệnh tình của ba cô đã rơi vào nguy kịch, cuối cùng cũng không thể cầm cự được nữa. Những giây phút cuối của cuộc đời, ba cô bị giam lỏng tại sân sau của biệt thự Giang gia, không nhìn thấy một tia nắng hay một ai để tin tưởng.
Cũng vào lúc hấp hối ấy, ba cô đã bí mật nói với cô rằng cô phải trốn khỏi Giang gia và tìm một cách khác để tồn tại. Cô gái nhỏ luôn được chăm sóc như một công chúa đối mặt với những thay đổi đột ngột bỗng bị mất phương hướng, cô không biết phải làm thế nào, chỉ biết khóc trong vô vọng như có vô số lưỡi dao sắc bén đang rạch nát trái tim cô.
Sau khi ba cô rời đi, đám người Lạc Hành đã thành công lấy cắp tất cả tài sản của Giang gia bằng một bản di chúc giả, mà cô phải chịu mọi sự tra tấn và ức hiếp của Lạc gia.
Trong mắt Lạc Hành và Giản Thu, cô luôn là thứ chướng mắt, mặc dù chỉ là một đứa trẻ nhưng họ luôn tìm cách thủ tiêu cô, cũng bởi diệt cỏ phải diệt tận gốc. Vì vậy, vào tháng thứ hai sau khi ba đi, trong một đêm u tối, bọn họ nóng lòng phóng hỏa đốt biệt thự Giang gia với ý định tạo hiện trường giả về việc cô bị chết cháy.
Nhìn thấy cô kêu cứu trong đống lửa, gia đình họ cười đắc trí giống như ba con quỷ.
Họ cho rằng dù sao một đứa trẻ mười ba tuổi cũng không thể thoát khỏi đám cháy nên đã phóng xe bỏ chạy mà không đợi đám cháy kết thúc.
Có lẽ là do ông trời có mắt, người quản gia Ôn Cát Hải và cô con gái mười hai tuổi của ông đã rình rập xung quanh biệt thự, sau khi thấy gia đình Lạc Hành rời đi, họ lao vào dập lửa và giải cứu cô bất chấp nguy hiểm đến tính mạng.
Cô sẽ không bao giờ quên ơn cứu mạng của cha con Ôn gia. Cô nhớ rõ để cứu cô, Ôn Cát Hải bị cột lửa rơi vào lưng nên bị thương, con gái ông cũng bị bỏng ở cổ.
Vì vậy, khi trở lại Long Thành, ngoài mục đích trả thù, cô còn phải tìm ân nhân.

Sau đó Ôn Cát Hải sợ cô trốn ở Long Thành sẽ không an toàn nên đã bí mật liên lạc với một người bạn ở nước ngoài, người này chính là ba nuôi của cô sau này, Lãnh Nhạc. Lãnh Nhạc là một kiến trúc sư nổi tiếng ở Tây Lăng quốc, vì cùng chung chí hướng và quan điểm kiến trúc nên ông và ba cô đã trở thành hai người bạn tốt. Lãnh Nhạc cảm thấy thương tiếc cho bất hạnh mà gia đình cô phải gánh chịu vì vậy đã bí mật đưa cô đến Tây Lăng quốc, tận tâm truyền dạy kiến thức thiết kế kiến trúc cho cô.
Tuy nhiên, số phận của cô thật hẩm hiu, chỉ sau ba năm cuộc sống ổn định thì mọi chuyện lại thay đổi.
Năm cô mười bảy tuổi, Lãnh Nhạc đột nhiên bị bệnh nặng rồi sớm qua đời, bỏ lại cô bơ vơ một mình. Ở nơi đất khách quê người ấy, cô không có gì nên phải bỏ học bươn chải kiếm sống. Cô bưng bê, rửa bát, dọn gạch qua đường, giao hàng cho siêu thị, giao đồ ăn mang về cho nhà hàng.
Trong lúc tuyệt vọng, cô được chủ nhân trẻ tuổi của thần điện Tây Lăng, Tư Không Ngự chọn trúng và đưa vào thần điện, tại đây cô được huấn luyện và trở thành sát thủ bóng đêm trong thần điện với mật danh là Sunset Angel. Ngoài ra, thần điện còn tài trợ cho cô để hoàn thành việc học của mình, cho phép cô có danh tính của một người bình thường.
Vương quốc Tây Lăng là một quốc gia tôn giáo, được quản lý trực tiếp bởi Hoàng thất Tây Lăng, nhưng Hoàng thất khống chế thần điện. Người dân tin tưởng vào quyền lực của Hoàng thất vì vậy mọi ứng cử viên cho Hoàng đế Tây Lăng phải được nhà thờ công nhận và mọi sự kiện trọng lớn của quốc gia phải được nhà thờ thông qua trước khi Hoàng thất ban hành văn bản. Có thể nói, kẻ thống trị thực sự của Tây Lăng quốc không phải là Hoàng thất mà là thần điện Tây Lăng.

Bình luận

Để lại bình luận