Chương 14

Để duy trì an ninh và ổn định quốc gia, bài trừ dị đẳng, thần điện Tây Lăng sẽ bí mật huấn luyện một số nhân tài đặc thù mà Nhược Băng là một trong số đó. Cô chịu trách nhiệm chính trong việc ám sát các tổ chức khủng bố gây nguy hiểm cho an ninh quốc gia hoặc các thủ lĩnh của các đảng phái nước ngoài có ý định nổi dậy chống lại thần điện.
Từ một cô gái mảnh mai trói gà không chặt để trở thành một sát thủ bóng đêm, cô đã phải trải qua quá trình huấn luyện ma quỷ không thể tưởng tượng được, phải chịu đựng những nỗi đau mà người bình thường không thể chịu được. Trong những năm qua, cô đã giết rất nhiều người cho thần điện, bàn tay đã nhuốm rất nhiều máu và trái tim cô đã đầy sương gió.
Nếu trong lòng cô vẫn còn tồn tại điểm yếu thì đó chính là nỗi nhớ ba. Từ khi còn nhỏ, ba cô đã hy vọng rằng cô có thể trở thành một kiến trúc sư xuất sắc và có một cuộc sống hạnh phúc và ổn định nhất. Vì vậy, trong suốt mười ba năm sống cùng ba, cô đã học được rất nhiều kiến thức thiết kế kiến trúc, sau này được Lăng Nhạc bồi dưỡng, tiêu chuẩn thiết kế của cô thực sự rất cao, điều mà cô rất tự tin.
Vài ngày trước, cô đã nói với thiếu chủ Tư Không Ngự của thần điện việc cô sẽ quay lại Long Thành để báo thù, Tư Không Ngự đã đồng ý nhưng yêu cầu cô quay trở lại Tây Lăng ngay sau khi báo thù, thần điện sẽ không cho cô bất kỳ sự giúp đỡ nào. Cô trịnh trọng hứa sẽ không bao giờ nuốt lời.
Cô biết Tư Không Ngự thích cô, có lẽ vì chút tình ý đó nên mới đồng ý yêu cầu của cô, thử hỏi người nào trong thần điện sẽ có cơ hội như vậy.
Tuy nhiên, Tư Không Ngự thích độc đoán, chuyên chế và ý muốn kiểm soát rất lớn mà thân phận và địa vị cách quá xa nên cô không dám tiếp nhận. Vì vậy, bất cứ khi nào Tư Không Ngự nhìn cô, cô sẽ tự nhiên tránh đi, tâm tĩnh như nước.
Thiếu gia Tây Lăng thật sự cao quý, hiện tại cô cũng không phải là người của Tây Lăng, cũng không cần phải nghĩ tới anh ta nữa đúng không?
Thật ra cô không muốn trở thành thiên sứ của Tây Lăng nữa, cô không bao giờ quên lời cha, muốn sống một cuộc sống hạnh phúc và ổn định nhất. Nhưng thần điện hùng mạnh như vậy, làm sao cô có thể được tự do?
Sau khi trả thù, cô muốn tìm kiếm một lối thoát tự do. Cô muốn làm theo mong muốn của ba và trở thành một kiến trúc sư xuất sắc.

Cả đêm dài, mặc dù mệt mỏi nhưng Nam Cung lại không buồn ngủ. Dựa vào đầu giường lặng lẽ châm điếu thuốc, ưu nhã thổi làn khói, anh trầm ngâm nhìn người phụ nữ đang cuộn tròn bên cạnh mình.
Người phụ nữ này thật kì lạ, bề ngoài thánh thiện như thiên thần, nhưng bên trong lại cứng cỏi như sắt đá… thật khó đoán.
Cô chưa từng có đàn ông! Một người đẹp lại là một phụ nữ ở tuổi hai ba mà cô ta luôn giữ mình trong sạch. Vậy mà cô có thể dễ dàng chấp nhận việc nuôi bao, hơn nữa cô còn bình tĩnh mở miệng về thỏa thuận nuôi bao, điều này thực sự khiến người khác bối rối.
“Ba, đừng lo lắng, con nhất định sẽ làm tốt…”
Người phụ nữ trong giấc mơ bỗng nói mớ, đột nhiên cắt ngang dòng suy nghĩ của Nam Cung Dạ. Anh quay đầu nhìn người phụ nữ bên cạnh, tay nắm chặt chăn bông, lông mày nhíu lại, thân hình yếu ớt toát lên vẻ kiên cường không khuất phục.
Trái tim của Nam Cung Dạ một lần nữa bị chiếc lông khổng tước từ đâu bay tới cọ nhẹ, run rẩy dù không đau đớn cho lắm.
Hóa ra người phụ nữ này đang phải đấu tranh hành hạ bản thân vì ước mơ mà ba mình giao phó, bộ dạng yếu đuối lại quật cường khiến người khác không thể không thương tiếc.
Thương tiếc? Nam Cung Dạ đột nhiên bị suy nghĩ của chính mình đánh thức, anh làm sao lại có ý nghĩ như vậy, tại sao phải thương tiếc một người phụ nữ không liên quan? Thật nực cười!

Bình luận

Để lại bình luận