Chương 20

Đúng thật cô lúc cứng rắn lúc dịu dàng, vừa chính vừa tà, thật sự không có từ nào để hình dung.
Thấy Nam Cung Dạ không trả lời, Dụ Bách Hàn vội vàng: “Không phải là cậu vẫn còn muốn giấu chúng tôi chứ?”
Trước đây Nam Cung Dạ có phụ nữ kiểu gì cũng sẽ hào phóng đưa đến giới thiệu với mọi người, chưa bao giờ thấy anh chần chừ như vậy.
Nam Cung Dạ đưa mắt nhìn mấy người đang chờ đợi, khó khăn thốt lên vài từ: “Một người… phụ nữ đặc biệt.”
“Cắt!” Mấy người đồng thời cười lạnh, rõ ràng họ đều cho rằng anh đang trả lời qua loa lấy lệ cho có mà thôi.
Nam Cung Dạ cảm thấy oan uổng nhưng không thèm giải thích, anh không có thói quen giải thích cho người khác. Thế là nhíu nhíu mày, tiếp tục lạnh lùng.
Một lát sau, Dụ Bách Hàn nói: “Việc này Lam Khê không biết đúng không? Hơn nữa Lam Khê cũng chờ cậu nhiều năm như vậy, tâm tư của cô ấy về cậu chúng tôi đều biết, cậu thấy sao?”
“Không nghĩ gì cả, tôi với cô ấy không thích hợp.” Nam Cung Dạ lạnh lùng đặt chén xuống, anh không muốn nói thêm về vấn đề này.
Anh lớn lên cùng Úc Lam Khê, từ lâu đã coi cô như người thân. Cô là một người có phẩm hạnh và thanh lịch, là một người phụ nữ tốt nhưng một người phụ nữ tốt chưa chắc đã phù hợp với Nam Cung Dạ, cô gái đứng bên cạnh anh nhất định phải có dũng khí và khả năng đứng trong gió đao mưa tên chứ không phải mù quáng nép vào vòng tay che chở của anh hết lần này đến lần khác, anh không có thời gian, cũng không có lòng như vậy.
Anh chưa tìm thấy một người phụ nữ có thể sát cánh cùng anh.
Sau khi ngồi một lúc, Nam Cung Dạ đứng dậy rời khỏi Phượng Hoàng Đài. Sau đêm qua, thân thể anh rất nhớ cô, trong lòng như có vạn con kiến chạy qua chạy lại thôi thúc anh trở về biệt thự Nhã Các.
“Dạ thiếu, đi đâu vậy?” Trên xe, Quản Vũ hỏi.
“Nhã Các.” Sau khi lạnh lùng nói ra hai chữ, Nam Cung Dạ dựa vào chỗ tựa lưng, nhắm mắt nghỉ ngơi.
“…” Quản Vũ chần chờ một chút rồi khởi động xe. Sở dĩ phải chần chừ vì Dạ thiếu chưa từng liên tục qua đêm với một phụ nữ. Anh không phải là người ham muốn, đương nhiên không có thói quen hàng đêm chơi gái. Một lần nữa anh ta cảm thấy Lãnh tiểu thư rất đặc biệt, Dạ thiếu trong một ngày đã phá lệ cho cô nhiều lần.
Khi trở về Nhã Các đã là đêm khuya, nhìn thấy đèn trong phòng của Lãnh Nhược Băng vẫn sáng, Nam Cung Dạ cảm thấy yên tâm, mặc dù anh biết cô không đợi anh.
Giao áo khoác cho người hầu, Nam Cung Dạ đi thẳng lên lầu, đẩy cửa bước vào phòng Lãnh Nhược Băng.
Dưới ánh đèn hơi vàng, người phụ nữ đang dựa vào bàn vẽ tranh một cách nghiêm túc, ánh mắt tập trung vẽ nên một bức tranh tuyệt đẹp.
Một lúc sau, hương thơm nhẹ như hoa cúc từ người cô len lỏi vào mũi anh, Nam Cung Dạ cảm thấy toàn thân nóng lên…

Nhưng anh không phải là một thằng nhóc ngốc nghếch, cũng không phải là một kẻ biến thái không kìm được dục hỏa, anh là một người đàn ông tao nhã, lạnh lùng, anh có khả năng tự kiềm chế cho nên anh khắc chế ham muốn bước tới ôm cô, ưu nhã đến gần rồi đứng sau lưng cô.
“Cô bán mạng làm việc như vậy tôi có phải nên nói gì không?” Giọng anh lạnh lùng, lãnh đạm, nghe không ra cảm xúc.
Lãnh Nhược Băng đang cầm bút vẽ trong tay bỗng dừng lại, cô đặt dụng cụ trong tay xuống, nhẹ nhàng đứng lên quay mặt về phía Nam Cung Dạ: “Chẳng lẽ ngài Nam Cung không thích nhân viên cố gắng làm việc sao?”
Giọng điệu của cô nhàn nhạt, không thay đổi tâm trạng rõ ràng, trên mặt không có hứng thú cũng không chán ghét từ chối anh. Chiếc váy ngủ bằng vải cotton cổ thấp để lộ xương quai xanh tuyệt đẹp của cô, chiếc cổ trắng ngần của cô trông như một món đồ thủ công tinh xảo. Vẻ đẹp của cô đều hoàn mỹ vừa đủ.
Khoảng cách tương đối gần khiến hương thơm từ cơ thể cô xâm nhập vào mũi anh một cách liều lĩnh hơn, từng tế bào trong cơ thể anh trở nên sống động.

Bình luận

Để lại bình luận