Chương 1070

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 1070

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Lâm Mạn Như không nói gì, mà nhẹ nhàng cúi đầu, khóe môi hơi nhếch lên một độ cong. Đúng vậy, cô vui mừng cho Tư Không Ngự, người đàn ông này đã từng là người mà cô mến mộ mười mấy năm, anh chiếm giữ toàn bộ tuổi thanh xuân đẹp nhất của cô. Mà bây giờ anh hạnh phúc, cô sẵn lòng chúc phúc anh.
Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời sạch sẽ như lông thiên nga, cô yên lặng nói một câu: Đường Hạo, anh cũng phải hạnh phúc nhé.
Lúc Tư Không Ngự tỉnh lại, hốt hoảng trong nháy mắt, nhìn căn phòng xa lạ, bức màn màu hồng nhạt, rồi lại nhìn người phụ nữ ngủ bên cạnh mình, dung mạo cô hờ hững như tranh vẽ, cho dù ngủ rồi cũng tỏa ra một hơi thở dịu dàng như nước, cô mềm mại nằm bên cạnh anh, hơi thở nhẹ nhàng, trên môi còn nở một nụ cười, mà trên cổ và trước ngực cô có rất nhiều dấu vết của anh lưu lại đêm qua.
Tư Không Ngự không dám động đậy, sợ đánh thức cô, sợ phải đối mặt với cô. Nếu bây giờ cô mở mắt nhìn anh, anh nhất định sẽ đỏ mặt và ngượng ngùng. Lúc trước, ngoại trừ Lãnh Nhược Băng, trước nay anh không nghĩ đến sẽ phải thân mật với một người phụ nữ như thế. Nhớ tới đêm qua triền miên, anh có một loại cảm giác không nói nên lời, tóm lại trong lòng ấm áp.
Thì ra mỗi đêm, có một người phụ nữ dịu dàng thế này ngủ bên cạnh, là hạnh phúc như vậy.
Tuy rằng anh rất sợ cô tỉnh lại, nhưng Tây Lăng Vi vẫn tỉnh, mở đôi mắt to xinh đẹp, ánh mắt như nước lẳng lặng khóa trên mặt Tư Không Ngự, cô cười dịu dàng, giây phút này cô rất hạnh phúc, cô có chồng, chồng cô còn là người đàn ông cô luôn tha thiết ước mơ.
Giờ phút này tình cảnh có chút kỳ lạ, Tây Lăng Vi là phụ nữ nhưng không thẹn thùng và bất an, tỏa ra nhiệt độ ấm áp. Còn Tư Không Ngự là đàn ông, sự lạnh lùng tà mị quen thuộc đã tản ra lên chín tầng mây, mà theo sau là sự quẫn bách và lúng túng, thậm chí trên gò má khôi ngô còn ửng đỏ.
Làm đàn ông, đêm đầu tiên qua nên chủ động nói chút gì đó, nhưng đầu óc vô cùng thông minh của anh, giây phút này giống như rót đầy hồ đặc, mặc cho anh vắt hết óc cũng không nghĩ ra phải nói gì, vì thế vẻ mặt của anh rất…đặc sắc.
Tây Lăng Vi nhìn người đàn ông đẹp trai thế này mà lại vô cùng xấu hổ, không nhịn được cười: “Tư Không Ngự, anh là đàn ông mà, sao lại thẹn thùng hơn cả em, muốn em phải làm sao hả?”
Tư Không Ngự càng lúng túng hơn, anh đã quen chém giết, đã quen chỉ tay năm ngón, chưa từng nghĩ tới phải sống chung trên giường với vợ như thế nào, nghe thấy Tây Lăng Vi nói, vẻ mặt anh ngượng ngùng cười: “Sau này anh sẽ thay đổi.”
Tây Lăng Vi nằm trên vai anh cười, nhẹ nhàng ôm chặt cánh tay anh: “Không cần thay đổi, mà phải tập làm quen, sau này từ từ anh sẽ có thói quen mỗi ngày đều có em ở bên cạnh anh, à còn có con.”
Tây Lăng Vi hưng phấn mà ngẩng đầu, nhìn vào mắt Tư Không Ngự: “Anh thích con trai hay con gái vậy?”
Tư Không Ngự nghiêm túc suy nghĩ một lát: “Con trai thì tốt rồi, con trai có thể trở thành người thừa kế anh, còn con gái thì anh đã có Hinh Nhã là đủ rồi.”
Đúng vậy anh đem tình yêu của một người cha dành cho con gái đều cho Hinh Nhã. Nếu lại sinh một đứa con gái, anh thật không biết phải yêu thương như thế nào.
Tây Lăng Vi có hơi mất mác, nhưng nàng vẫn hiểu cho tình cảm của anh, Hinh Nhã không giống với con gái ruột của anh: “Được rồi, hy vọng em có thể sinh một đứa con trai, nhưng nếu sinh con gái, em mong anh cũng có thể yêu thương con giống như yêu thương Hinh Nhã.”
Tư Không Ngự đột nhiên ý thức được lời nói vừa rồi của mình không đúng, có chút áy náy: “Con em sinh đều là con của anh, đương nhiên anh đều yêu thương, chỉ là đột nhiên Hinh Nhã rời xa anh, anh có hơi nhớ nhung, cho nên mới nói vậy, em không cần nghĩ nhiều.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận