Chương 1082

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 1082

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Đi tới, anh mạnh mẽ bế Hinh Nhã từ trong vòng tay Thái Đích Thuân, vô cùng vui vẻ mà cười: “Ngài Thái, hôm nay trông anh soái khí lắm đấy.”
Đối với Nam Cung Dạ, Thái Đích Thuân luôn cảm giác người này khá quái dị, tay nắm lấy cổ tay trống không, cánh tay cũng có cảm giác trống vắng, vừa mới đây thôi bé con trong ngực tỏa ra ấm áp đột nhiên bị lấy đi, không kịp thích ứng nên anh chỉ gượng cười: “Dạ thiếu, đã lâu không gặp.”

Nam Cung Dạ vẫn cười giả: “Ngài Thái lâu mới tới Long Thành, chi bằng tới chơi Nhã Các chúng tôi một chuyến, tôi sẽ bảo vợ mình xuống bếp nấu một bữa chiêu đãi.”
Cố ý đem mẹ con bé ra nhấn mạnh, Nam Cung gia không dừng lại là một kẻ ấu trĩ bình thường nữa rồi.
Thái Đích Thuân cố gắng nén ép rối loạn trong lòng nên biểu hiện lúng túng, chỉ nhàn nhạt liếc mắt về phía Lãnh Nhược Băng một cái: “Cảm ơn lời mời của Dạ Thiếu,ở Áo có vài việc cần giải quyết nên tôi xin phép không thể đến.” Làm sao mà anh không biết, người từng phách lối không ai bì nổi là Nam Cung Dạ đây, động một chút là dùng súng dí vào đầu anh, bây giờ lại hân hoan…Không thể đoán ra nổi anh ta đang nghĩ gì.
“Hahaha…” Nam Cung Dạ cười thỏa mãn nở cả mũi, không giấu được đắc ý trong điệu cười: “Vậy thì không miễn cưỡng ngài Thái nhé, à mà, nghe nói anh còn chưa kết hôn nhỉ, thế phải nhanh nhanh tìm một người vợ mà sinh con đi ha.”
Nói xong, vô cùng tự mãn khoe khoang con gái cưng ôm trong lồng ngực: “Nào Con yêu, gọi ba đi.”
Hinh Nhã rất thông minh, hiểu được ý của ba mình, cô bé lập tức phối hợp: “Ba ơi!” Tiếng gọi rất dứt khoát có lực, còn tặng kèm một nụ hôn vào má.
Nam Cung Dạ càng thỏa mãn, cười vui vẻ xoay về phía Thái Đích Thuân nhìn: “Có con gái hạnh phúc thật đấy.” Ánh mắt đắc ý lộ ra rõ ràng: “Xin lỗi vì không thể tiếp chuyện cùng với anh đây, mẹ của nó vẫn đang chờ chúng tôi.”
Nhìn Nam Cung Dạ giống như đang cực kỳ lịch sự, nhưng thực ra anh kiêu ngạo vô cùng, tay bế Hinh Nhã xoay người đi hướng ngược lại tới chỗ Lãnh Nhược Băng, nhìn bóng lưng hai ba con tỏa ra ánh sáng đắc ý. Chỉ có vậy thôi trông đơn giản mà lại cực kỳ hạnh phúc.
Thái Đích Thuân nhìn dáng vẻ của Nam Cung Dạ, anh chỉ nhếch môi cười, bây giờ Nam Cung Dạ chính là người đàn ông hạnh phúc nhất, tất cả những biểu hiện trẻ con của anh ta đều thể hiện niềm hạnh phúc không ai sánh được. Thực ra, muốn là một người đàn ông hạnh phúc để có thể biểu hiện những mặt này, anh liền cảm giác ước muốn được như vậy, rất muốn, Thái Đích Thuân tự suy nghĩ, có lẽ bản thân cũng nên tìm hạnh phúc của mình thôi.
Hinh Nhã ngả đầu vào vai Nam Cung Dạ thì thầm: “Ba ơi, con giúp ba đánh bại tình địch, ba chưa cảm ơn con đâu nhé?”
Nam Cung Dạ trầm mặt, ánh mắt anh nghiêm nghị nhìn Hinh Nhã: “Giúp ba đánh bại tình địch không tệ, nhưng con cũng mắc sai lầm lớn đấy, lần sau cứ đuổi đi là được, không cho phép người ta bế mình, càng không được đi theo, hiểu chưa?”
Hinh Nhã chớp đôi mắt to, câu hiểu câu không: “Dạ.”
Nam Cung Dạ bế Hinh Nhã lên mặt bàn, liếc mắt một cái liền phát hiện ra vợ anh Lãnh Nhược Băng lại đi trêu chọc người đàn ông khác rồi, tức khắc trong mắt lại hiện tia sát khí, chân bước tới.
Lãnh Nhược Băng đang nói chuyện với Sở Thiên Thụy.
Bốn năm không gặp, Sở Thiên Thụy vẫn giữ vóc dáng cao lớn như vậy, vẫn có tính hài hước và tỏa sáng như ánh mặt trời, cuộc sống độc thân của anh lại làm bản thân lúc càng tỏa ra tích cực hơn nữa.
Lãnh Nhược Băng trêu chọc: “ Thiên Thụy, bây giờ Nhã Huyên đã lấy chồng rồi, anh chắc vẫn an tâm chứ?”
Sở Thiên Thụy cười giống như bầu trời ló rạng sau mây đen: “Sao mà không an tâm, vốn anh là người theo chủ nghĩa độc thân, trước kia xảy ra địa chấn Hoàng Thành, anh cứ nghĩ Nhã Huyên đã gặp bất trắc cho nên trong lòng sinh áy náy, thấy cô ấy anh chỉ muốn làm mọi thứ để bù đắp, vậy mới một lòng muốn cưới cổ. Nhưng mà càng về sau này anh càng phát hiện thực ra anh lại là người không thích yêu đương, có lẽ anh chỉ thích hợp làm bạn với nghiên cứu khoa học mà thôi, lúc đó không đành lòng nói chia tay, tình cảm mới đứt đoạn, bây giờ thì tốt rồi, cô ấy rất hạnh phúc tìm được tình yêu chân chính đời mình, anh cũng an tâm.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận