Chương 1083

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 1083

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Sở Thiên Thụy nói không sai, thực sự lúc này anh đang hưởng thụ cuộc sống độc thân của mình, cả một đời sẽ không kết hôn, không sinh con, tự do tự tại, nhàn vân dã hạc*, vô cùng thoải mái.
*Nhàn vân nhã hạc: Tục ngữ Trung Quốc ‘không biết tung tích ở nơi nào, ví như loài hạc ở giữa đồng và đám mây trên ngàn, trên núi’ ý chỉ tự do thoải mái, không bị ràng buộc, câu thúc.
Lãnh Nhược Băng biết mỗi người có một suy nghĩ riêng, thật sự trước kia Sở Thiên Thụy đúng là người theo chủ nghĩa không kết hôn: “cả đời anh không muốn kết hôn thật sao?”
Sở Thiên Thụy gật đầu: “Ừ cũng tính như vậy, nhưng mà nếu có ngày xuất hiện một người khiến anh luôn luôn chú ý tới cô ấy, có lẽ lúc đó sẽ thay đổi chủ ý, còn hiện tại thì cứ hưởng thụ cuộc sống như thế này thôi.”
Dường như suy tư cái gì đó, Sở Thiên Thụy liền ngẩng đầu, trong mắt anh có vài phần nghiêm nghị: “Nhược Băng, Sở Nghị thế nào rồi?”
Lãnh Nhược Băng: “Anh ấy vẫn ổn.”
Sở Thiên Thụy: “Cậu ta có thể giống như những người bình thường kết hôn và sinh con được không?”
Lãnh Nhược Băng suy nghĩ một chút: “Cũng có thể, nếu có một ngày anh ấy muốn xây dựng gia đình, lấy vợ và sinh con thì chưởng giáo sẽ cho phép, nhưng luôn phải có sự giám sát của thần điện, để không có khả năng phản bội lại thần điện.”
Sở Thiên Thụy vui mừng gật đầu: “Vậy cũng tốt.” Anh hy vọng Arthur có thể sống một cuộc sống như người bình thường.
Lãnh Nhược Băng không nói thêm, cô không muốn nói nữa, đáng ra Arthur đã có cơ hội được sống như vậy, nhưng mà anh ấy quyết cả đời không lấy vợ sinh con, trải qua nhiều năm huấn luyện diệt trừ ma quỷ trong lòng đã sớm nguội lạnh, anh ấy chỉ nguyện ý làm việc cho thần điện mà thôi.
Sở Thiên Thụy liếc mắt, thấy Nam Cung Dạ đang phóng ánh nhìn đầy hung dữ về phía bên này, anh liền nhận ra người đàn ông sủng vợ như mạng này đang ghen lồng lộn, thế là nhanh chóng cười chào tạm biệt Lãnh Nhược Băng. Ánh mắt của Hinh Nhã bé con cũng đang có ý muốn đuổi khách.
Lãnh Nhược Băng nhìn biểu cảm của hai cha con, con ngươi hiện ý tứ bày tỏ sự bất lực không làm sao được, thật đúng là cha con hiểu nhau, nhìn ánh mắt họ mà xem.
Nam Cung Dạ liếc mắt trách cứ với Lãnh Nhược Băng, lập tức nắm tay kéo cô đi: “Còn dám rời khỏi anh nửa bước thì tối nay sẵn sàng học hết lễ nghi con dâu của Nam Cung gia đi là vừa.”
Thật lòng cô chẳng buồn cùng anh tranh cãi ấu trĩ nữa, cho nên cô cong môi ngoan ngoãn đi theo. Bây giờ Nam Cung Dạ mới cảm thấy trong lòng thư giãn, một tay bế con, một bên nắm tay vợ, trên gương mặt hiện lên ý cười vui vẻ như gió xuân. Đại bảo bối và tiểu bảo bối đều được bảo vệ kỹ lưỡng, cảm giác như bản thân chính là người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời.
Thái Nhã Huyên đã về phòng nghỉ ngơi từ lâu, còn Dụ Bách Hàn ở ngoài sảnh tiếp khách, anh đang dành thời gian cùng trò chuyện với Đường Hạo và Mục Thịnh Hi “ Nam Cung Dạ kìa, nhìn cậu ta giống như đang bảo vệ vợ với con ấy.”
Mục Thịnh Hi khá khen: “Xem ra có con gái cũng mệt mỏi đấy nhỉ, mà phải bảo vệ như vậy mới được hả?” Anh bắt đầu hoài nghi không biết cuộc sống của mình sau này liệu muốn có con gái thì có ổn không, vốn là người thích sống cuộc sống giản đơn qua loa, nếu sinh con gái mà cứ lúc nào cũng phải lo lắng bảo vệ như vậy thì thật mệt mỏi.
Đường Hạo im lặng không nói gì, nhìn hạnh phúc nhà người ta, bản thân lại cảm thấy cô đơn lạnh lẽo.
Dụ Bách Hàn nghiêng người đụng vai với Đường Hạo: “Biết cậu đang buồn, nhưng mà có điều này tôi muốn tâm sự với cậu, cậu với Lâm Mạn Như cách hẳn một lớn dương, càng không có khả năng đến với nhau, cô ấy đã dũng cảm buông bỏ thì cậu cũng đừng cố chấp níu làm gì, giống như lời cô ấy nói thôi, tình yêu đôi lúc là một trải nghiệm tâm lý hưởng thụ, không nhất thiết là phải ở một chỗ với nhau, bây giờ tìm người khác kết hôn sinh con là vừa, cậu lớn rồi đâu còn nhỏ nữa đâu.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận