Chương 1091

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 1091

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Tây Lăng Vi vất vả giãy giụa, nhưng cô không thể thoát khỏi sự giam cầm của Mạc Khải Thành, vì vậy cô cười lạnh: “Mạc Khải Thành, nếu anh dám động vào tôi, Tư Không Ngự nhất định phải giết anh.”
Mạc Khải Thành nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Tây Lăng Vi, có mấy phần si mê. Anh từng duyệt vô số phụ nữ, nhưng anh chưa từng thấy một người phụ nữ đẹp đẽ tao nhã như vậy: “Em yên tâm, anh chỉ muốn làm uyên ương với em, sẽ không để Tư Không Ngự biết dâu.”
“Anh thật không biết xấu hổ!” Tây Lăng Vi nghiến răng, vừa nói vừa cố gắng thoát khỏi Mạc Khải Thành càng sớm càng tốt, nhưng đột nhiên cô cảm thấy vô lực, mắt càng ngày càng mờ, nằm mềm nhũn trong lòng Mục Khải Thành.
Cô trúng thuốc mê của Mạc Khải Thành.
Mạc Khải Thành cười như hồ ly lấy được thịt, vỗ nhẹ vào mặt Tây Lăng Vi: “Cục cưng, anh sẽ chăm sóc em thật tốt.”
Nghĩ đến việc sắp đả được đệ nhất Công chúa của Tây Lăng, anh sắp bay lên trời rồi. Phải biết rằng trước đây anh thậm chí còn chưa từng có cơ hội nói một lời với cô ở cự ly gần, cô chưa bao giờ phải nhìn anh, cô tránh anh. Nhưng hôm nay anh thực sự ôm cô vào lòng rồi, tất cả là nhờ Tây Lăng Thiến Tuyết.
Nấp sau vài cây trúc, Tây Lăng Thiến Tuyết mỉm cười ngượng ngùng, nhẹ nhàng nâng máy ảnh trên tay lên định bấm chụp, nhưng đột nhiên máy ảnh trên tay cô bị giật mạnh.
Tây Lăng Thiến Tuyết ngoảnh đầu lại, tim đập loạn xạ. Phải biết sự thiết kế này của Tây Lăng Vi mà bị phát hiện, đó sẽ là con đường chết. Bởi đằng sau Tây Lăng Vi có Tư Không Ngự, một người đàn ông quyền lực nhưng tàn nhẫn độc ác. Khi nhìn thấy gương mặt của người tới, Tây Lăng Thiết Tuyết mới thở phào nhẹ nhõm: “Anh trai, anh làm gì ở đây?”
Tây Lăng Sưởng nhìn chằm chằm Tây Lăng Thiến Tuyết với ánh mắt rực lửa: “Anh đến để cứu em khỏi vách núi, kẻo em rơi xuống tan da nát thịt.”
Tây Lăng Thiến Tuyết không quan tâm, cô muốn vươn tay cầm lấy máy ảnh: “Em không cần anh quan tâm, trả máy ảnh cho em.”
Đương nhiên Tây Lăng Hàn sẽ không để cô lấy được, giọng nói của anh trở nên nghiêm túc hơn một chút: “Em có biết bây giờ em đang làm gì không, nếu để người khác biết chuyện hôm nay, em sẽ không có cách nào sống sót, Tư Không Ngự kinh khủng như thế nào em rất rõ ràng.”
Tây Lăng Thiến Tuyết nâng khuôn mặt nhỏ sáng sủa của cô lên, ánh mắt có chút muốn đập nồi dìm thuyền: “Em không còn đường lui, em phải tiếp tục làm, nếu không tất cả mọi thứ đều vô dụng.”
Đúng vậy, nếu cô không đi hết con đường này, thì cô sẽ phí công chôn thân xác vô tội của mình cho người đàn ông Mạc Khải Thành bẩn thỉu đó sao.
Tây Lăng Sưởng đột nhiên đoán được vài phần, không khỏi nhíu mày: “Em và Mạc Khải Thành…”
“Đừng nhắc tới anh ta!” Tây Lăng Thiến Tuyết dứt khoát ngăn lại, cô biết mình không bao giờ có thể quay trở lại, cô không còn là một người phụ nữ trong sạch hoàn hảo, vì vậy cô phải tiêu diệt Tây Lăng Vi thì mới can lòng: “Anh à, anh đừng tới ngăn cản em, anh còn trân quý Tây Lăng Vi sao. Chẳng lẽ anh quên ba mình chết như thế nào?”
Tây Lăng Sưởng thở dài: “Anh trân trọng Tây Lăng Vi thật, em ấy là người thân của chúng ta. Bao năm qua em ấy chăm sóc cho chúng mình rất nhiều, chúng mình phải biết ơn. Về phần ba mất, anh buồn không kém gì em. Nhưng em phải phân biệt đúng sai, đó không phải là lỗi của Tây Lăng Vi, em không có lý do gì để làm tổn thương em ấy như thế này.”
“Em nghĩ xem Tây Lăng Vi đối xử tốt với em như thế nào từ khi em còn nhỏ. Khi em ốm em ấy tự mình mớm thuốc cho em. Tiền tiêu vặt của em ấy luôn chia cho em một nửa, có thứ gì tốt đều sẽ nghĩ cho em một nửa. Mỗi lần em ấy có cơ hội vinh dự đều cho em, còn nữa…”
“Đừng nói nữa!” Tây Lăng Thiến Tuyết cáu kỉnh kéo góc quần áo để trút đi nỗi uất hận không thể nói ra trong lòng. Trải qua vài lần đảo mắt cô vẫn toàn sự uất hận: “Em không biết, em muốn nhìn thấy cô ta thê thảm, đó là cách duy nhất em cảm thấy thoải mái.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận