Chương 1115

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 1115

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Lãnh Nhược Băng nhìn căn biệt thự phong cách đặc biệt do chính tay cô thiết kế, còn có mảng sân cỏ lớn trước cửa biệt thự, ngay cả hai chiếc xe đạp đặt trên sân cỏ, cũng giống y như đúc trong tưởng tượng của cô, thật không biết nên vui vẻ thế nào mới đúng.
Đúng vậy, ngôi nhà hạnh phúc trong mơ của cô, ngôi nhà đầm ấm chính là dáng vẻ này. Không, không hẳn là dáng vẻ này, cô quay đầu lại nhìn nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời của hai cha con. Đúng vậy, cộng thêm một nhà ba người bọn cô, vậy thì đúng rồi.
Bên môi Lãnh Nhược Băng giương lên một nụ cười tươi như hoa vậy, ánh sáng lung linh của hạnh phúc giống như đang vây quanh cô, bàn tay ngọc ngà của cô nhẹ nhàng xoa bụng, cô hy vọng nơi này trong tương lai hoặc đã hình thành một sinh mạng. Như thế thì gia đình hạnh phúc của cô càng mỹ mãn hơn.
Sơn Thủy Nhân Gia dựa núi gần biển, phía sau biệt thự có một đoạn đường ven biển rất dài, gió biển thổi, sóng biển trào dâng, nơi đây giống như tiên cảnh nhân gian.
Lãnh Nhược Băng đột nhiên có hứng thú: “Nam Cung Dạ, em muốn đạp xe đạp dọc theo đường bờ biển.”
Nam Cung Dạ đương nhiên cũng rất hứng thú: “Được.”
Vừa nói, Nam Cung Dạ ôm Hinh Nhã đến bên cạnh một chiếc xe đạp, đặt đứa trẻ bé bỏng vào ngồi trên ghế trẻ em đã được đặt sẵn trước mặt, sau đó đạp xe đạp đi đến bên cạnh Lãnh Nhược Băng: “Lên xe.”
“?” Lãnh Nhược Băng khó hiểu: “Làm gì?” Anh muốn chở mẹ con cô trên cùng một chiếc xe sao?

Ánh mắt Nam Cung Dạ lộ vẻ thâm sâu: “Sao nào, không tin vào thực lực của chồng em à?”
Ánh mắt Lãnh Nhược Băng có hơi né tránh: “Không… Không phải, em dĩ nhiên tin tưởng ngài Nam Cung uy vũ chắc chắn có năng lực này, chi là…” Chỉ là bị người khác nhìn thấy rất mất mặt, rất sến sẩm, bọn họ cũng không phải là thanh thiếu niên mười sáu mùa hoa, chơi trò lãng mạn ở độ tuổi này, thật là…
Ánh mắt Nam Cung Dạ càng lạnh như băng, ý trong lời nói là xem em tìm lý do gì, nếu nói những lời anh không thích nghe, anh sẽ dùng ánh mắt đông cứng em.
Lãnh Nhược Băng rất không có khí phách, bởi vì hiện tại người đàn ông vừa kiêu ngạo hẹp hòi, cô không chọc nổi, cho nên cô cười lấy lòng: “Chỉ là em đau lòng chồng thôi mà, dẫn theo một lớn một nhỏ rất mệt đấy.”
Nam Cung Dạ cố kìm lại nụ cười trong ánh mắt, đôi môi cố chấp giả vờ lạnh lùng: “Lấy đâu ra nhiều lời nói thừa như thế, lên xe!”
Hinh Nhã ngồi trước xe đã không đợi nổi nữa, hai bàn tay nhỏ bé vỗ xe thúc giục: “Nhanh lên chút đi mẹ ơi, mẹ lằng nhằng thật là phá hư bầu không khí lãng mạn.”
Nhìn biểu cảm khinh bỉ trần trụi của hai ba con, đột nhiên Lãnh Nhược Băng cảm thấy, cô ở cái nhà này thật sự không có địa vị, vì vậy vô cùng bất bình ngồi vào chỗ ngồi phía sau xe, miễn cưỡng đặt tay ngang hông Nam Cung Dạ.
Ngược lại Tư Không Ngự lại tinh thần sảng khoái, cười lộ ra hàm răng trắng tinh, dùng sức dưới chân, đạp xe với vẻ ngoài phóng khoáng.
Đi trên lòng đường dọc theo bờ biển, gió biển nhẹ nhàng thổi tới, mang mùi vị của biển khơi, cây xanh hai bên xanh biếc ướt át, tâm tình của Nam Cung Dạ càng phơi phới, đạp xe đạp bằng nhiều kiểu bịp bợm, Hinh Nhã vui vẻ không nhịn được hét to: “Ba hùng mạnh!”
“Ha ha ha…” Nam Cung Dạ cười tưởng chừng như muốn kéo mây trên trời xuống, được con gái ca ngợi là chuyện anh cho là tự hào nhất.
Lãnh Nhược Băng ngồi sau xe, thỉnh thoảng nhìn người qua đường đang nhìn một nhà ba người bọn họ từ xa, cảm giác thể diện rơi đầy đất, lại nghe tiếng cười vang dội lanh lảnh của hai cha con, càng giống như ngồi trên bàn chông, không nhịn được ra sức bấm vào eo Nam Cung Dạ một cái.
“A!” Nam Cung Dạ đang pha trò trêu chọc con gái vui vẻ, đột nhiên cảm giác một cơn đau khó chịu ngang hông, khoa trương hét lên.

Bình luận (0)

Để lại bình luận