Chương 1121

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 1121

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Người mình yêu nhất cũng không còn, còn muốn thứ gì nữa, cho nên Tây Lăng Vi vẫn mất mác: “Đồ của em anh bỏ đi là được rồi, không cần trả lại.”
Lửa giận của Tư Không Ngự dường như có thể nổ sập nhà xe, anh giận đến nỗi cau mày lại, lúc trước tại sao anh không phát hiện ra người phụ nữ này lại có năng lực này: “Cái gì cũng có thể vứt đi, nhưng cái này thì không thể vứt, anh phải tự tay trả lại cho em mới được.”
Tây Lăng Vi nghi ngờ mở to hai mắt: “Cái… Cái gì thế?”
Ánh mắt Tư Không Ngự hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm đèn đường phía trước: “Là bông hoa mộc miên mà em tặng cho anh, không phải em nói đó là trái tim của em sao, bây giờ anh trả lại cho em, đầu xuôi đuôi lọt, em cũng có thể vô ưu vô lo mà tái hôn, cũng có thể vui vẻ mà tái hôn.”
Hoa mộc miên, trái tim cô, lại còn đầu xuôi đuôi lọt, cô tái hôn, anh tái hôn.”
Những lời này giống như từng mũi kim nhọn đâm vào trái tim vốn mềm yếu của Tây Lăng Vi, vì vậy nước mắt của cô càng rơi mãnh liệt hơn, cô đã từng si mê quyến luyến và chờ đợi, cuối cùng lại cùng anh đi đến bước đường này, phải trách ai đây?
Trách anh sao? Không, anh không sai.
Trách cô sao? Không, cô cảm thấy mình cũng không sai.
Vậy trách ai đây? Trách vận mệnh, là ông trời không cho bọn họ ở bên nhau.

Tây Lăng Vi ra sức lau sạch nước mắt: “Được, anh đợi một lát, em ra ngoài ngay.”
Mặc dù vận mệnh không để cho bọn họ ở cạnh nhau, nhưng cô vẫn yêu anh, đời này cô mãi mãi không thể yêu người đàn ông nào khác nữa, cho dù không ở cùng anh nữa, nhưng cô cũng không thể nào tái hôn nữa, nhưng cô biết, cô không ngăn cản được anh tái hôn, mà anh thì chắc chắn sẽ kết hôn với một phu nhân chưởng giáo nữa, sinh người kế vị cho anh, đi cùng anh đến hết cuộc đời.
Nghĩ đến đó, Tây Lăng Vi đau lòng đến nỗi hít thở cũng khó khăn. Đã từng là hạnh phúc xa vời không thể đuổi kịp, cô ngu ngốc theo đuổi hy vọng xa vời, khi đã nắm trong tay, cô lại để nó bay mất.
Ra khỏi giường nhanh chóng, thay quần áo, nhìn bộ dạng nhếch nhác của mình trong gương, lại chạy đi nhà vệ sinh rửa mặt, dùng nước lạnh rửa cặp mắt sưng đỏ, nhưng cô phát hiện có rửa thế nào thì ánh mắt vẫn ửng đỏ, sưng phù.
Cô không muốn để cho anh nhìn thấy bộ dạng này của cô, nên chạy đến tủ trang điểm lục tìm một chiếc kính râm, đeo lên mặt, tròng kính thật lớn che đi một phần ba khuôn mặt, hơn nữa còn che đi đôi mắt ửng đỏ.
Chuẩn bị xong xuôi tất cả, cô xoay người ra khỏi phòng, nhưng vừa mới mở cửa, đã thấy Tây Lăng Sưởng đứng bên cạnh cửa: “Anh hai, anh… Anh có chuyện gì không?”
Bởi vì cảm thấy mắc nợ Tây Lăng Thiến Tuyết, cho nên đối mặt với Tây Lăng Sưởng lần nữa, Tây Lăng Vi cũng cảm thấy rất có lỗi, ngay cả nói chuyện với anh cũng không có sức lực.
Vẻ mặt của Tây Lăng Sưởng vô cảm, không đợi mời đã tự đi vào phòng, rõ ràng muốn trò chuyện chút gì đó với Tây Lăng Vi.
Tây Lăng Vi có hơi sốt ruột, sợ Tư Không Ngự không đợi được mà tức giận, nhưng lại không cách nào từ chối Tây Lăng Sưởng, cho nên buộc lòng phải đóng kín cửa lại lần nữa, cũng đi theo vào phòng: “Anh hai.” Cô sợ hãi nhìn anh, không nên nói gì mới được.
Tây Lăng Sưởng biết Tư Không Ngự đang đợi cô, nên anh ta đi thẳng vào vấn đề: “A Vi, anh chỉ hỏi em một câu , em rất muốn Thiến Tuyết chết sao?”
Tây Lăng Vi cuống quýt lắc đầu: “Không, em đương nhiên không, nhưng mà, em không thay đổi được cách nghĩ của Tư Không Ngự, em…”
Vừa nói Tây Lăng Vi vừa khóc, nước mắt giọt lớn giọt nhỏ rơi xuống, chạm xuống đất, vô cùng vang dội: “Thật xin lỗi, anh hai.”
Tây Lăng Sưởng đưa mắt chăm chú nhìn khuôn mặt Tây Lăng Vi, bỗng chốc giơ tay lên tháo mắt kính của cô xuống, thấy được đôi mắt đỏ của cô, cũng nhìn thấy đau khổ và sự chân thành nơi đáy mắt của cô, nên anh thở phào nhẹ nhõm: “A Vi, từ trước đến nay anh biết em hiền lành, em giúp anh hai một tay, cứu Thiến Tuyết ra, được không?”

Bình luận (0)

Để lại bình luận