Chương 1126

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 1126

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Tây Lăng Vi ngỡ ngàng đứng tại chỗ, lúng ta lúng túng, rất lâu cũng không hiểu rõ, rốt cuộc Tư Không Ngự là muốn ly hôn hay không ly hôn.
Nhìn người phụ nữ trông như một kẻ ngốc, sự kiên nhẫn của Tư Không Ngự bị mài mòn từng chút một, anh đã nói đến mức này, cô còn chơi trò mù mờ yên lặng, thật sự xem tôn nghiêm của anh chỉ đáng giá một xu?
Thế là dưới cơn thịnh nộ, Tư Không Ngự nắm lấy eo của Tây Lăng Vi rồi đem cô quăng xuống hố, đương nhiên chỉ là giả vờ, dọa cô một chút.
Nhưng Tây Lăng Vi lại không biết anh đang giả vờ, đột nhiên bị dọa sợ, làm cho đầu óc cô sáng suốt trong nháy mắt giống như một thế giới hỗn độn, đột nhiên nghênh đón chiếc rìu của thần Bàn Cổ (*), trong tức khắc thế giới được mở ra, sáng suốt một mảng.
(*) Thần Bàn Cổ: được coi là vị thần khai thiên lập địa, sáng tạo ra vũ trụ trong thần thoại Trung Quốc. (Theo Wikipedia).
Sau khi suy nghĩ thông suốt, trong lòng cô không khỏi tức giận, người đàn ông này quá khinh người, cách làm lành sao lại đặc biệt thế này! Anh muốn để cô trở lại bên cạnh anh, lại dùng thủ đoạn đáng sợ vô tri như vậy!
Trên đời còn có người đàn ông không bình thường giống như anh vậy sao?
Mặc dù suy nghĩ thông suốt, nhưng dưới sự hoảng loạn, cô vẫn theo bản năng sinh ra phản ứng đầu tiên, chính là ôm chặt lấy cổ Tư Không Ngự, ra sức lắc đầu: “Không ly hôn, không ly hôn, đánh chết cũng không ly hôn!”
Tư Không Ngự ngừng động tác lại, ôm Tây Lăng Vi, cong môi nở một nụ cười mê người.
Tâm hồn thiếu nữ của Tây Lăng Vi bị dọa cho hoảng loạn, khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt, phối với đôi mắt sưng đỏ, dáng vẻ run rẩy giống như một con thỏ nhỏ bị hoảng sợ.
“Ha ha ha…” Cuối cùng Tư Không Ngự cũng không nhịn được cười rộ lên.
Tây Lăng Vi chán nản không dứt, tủi thân bĩu môi: “Tư Không Ngự, anh ức hiếp em như vậy, vui lắm sao?”
Tư Không Ngự kiệm lời như vàng, chỉ cười, ôm cô ngồi vào xe, cứ như vậy một lúc, toàn thân cô đều là mồ hôi lạnh, anh vô cùng tức cười: “Tối hôm qua không phải rất lợi hại à, sao bây giờ lại là bộ dạng không có tiền đồ này.
Tây Lăng Vi nín khóc mỉm cười, mềm mại nằm trong ngực Tư Không Ngự, đột nhiên có một cảm giác hạnh phúc, mặc dù thủ đoạn của người đàn ông này vụng về, nhưng anh đến theo đuổi cô, chứ không phải là vứt bỏ như giày cũ: “Không phải anh nói là ba ngày sao, thế nào mà mới một ngày đã không đợi nổi nữa?”
Tư Không Ngự có hơi mất mặt nhíu mày: “Dù sao kết quả cũng giống nhau, thì sao còn phải chờ thêm hai ngày nữa?”
Phụ nữ đều như nhau, được cưng chiều thì sinh hư, lúc này Tây Lăng Vi đã chứng minh rất tốt cho đặc điểm này, cô nghịch cổ áo của Tư Không Ngự, cố tỏ ra dè dặt: “Em vẫn chưa suy nghĩ kỹ nhé, vừa nãy là anh uy hiếp em, không chắc chắn được, em còn phải suy nghĩ thật kỹ một lúc nữa.”
Tư Không Ngự buồn cười cong môi: “Vậy sao? Suy nghĩ thêm nữa không sợ khóc đến mù luôn sao?”
Tây Lăng Vi không suy nghĩ gì mà chỉ lắc đầu: “Em mới không nhớ anh, không phải vì nhớ anh mới khóc đỏ mắt đâu.”
Tư Không Ngự càng buồn cười hơn: “Câu này nghe sao giống như giấu đầu lòi đuôi vậy hả?”
Tây Lăng Vi tự hiểu, trước mặt chưởng giáo Tư Không Ngự cơ trí mạnh mẽ, cô mãi mãi đều giống như con ngốc, cho nên cô chán nản lựa chọn im lặng, cô thích anh, trước giờ đều không phải là bí mật, nên cũng không cảm thấy xấu mặt mấy. Lúc đầu chủ động theo đuổi anh, cũng mặt dày biết bao, bây giờ một chút thể diện này không cần cũng được.
Nghĩ đến đây, cô chủ động hôn lên môi của Tư Không Ngự.
Chuyện này ngay giây phút cô vừa thấy anh, cô đã muốn làm như vậy, anh khôi ngô như vậy, mạnh mẽ như vậy, có khí chất như thế, có sức hấp dẫn chí mạng với cô, dù sao thì tôn nghiêm của cô ở trước mặt anh từ trước đến giờ cũng không đáng giá, nên cô cũng không bắt buộc phải dè dặt, là anh ép cô trở lại bên cạnh anh, vậy cô cần gì phải tủi thân, muốn hôn thì hôn thôi.

Bình luận (0)

Để lại bình luận