Chương 1128

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 1128

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Ngay sau đó cô mặc sức tưởng tượng những chuyện buồn cười.
Nhưng trong lúc cô đang cười toe toét, cô chợt nghĩ đến chuyện năm ngày sau phải làm, cô không thể tưởng tượng được, sau khi anh biết được sự thật, sẽ nổi trận lôi đình thế nào, có thể lựa chọn tha thứ cho cô nữa không, có khi nào thật sự tự tay đẩy cô xuống vực sâu hay không.
Khoảnh khắc tốt đẹp này, càng khiến cho cô sợ hãi rủi ro xảy ra trong năm ngày sau, nên cô vô cùng trân trọng ôm lấy anh. Cô phải đối xử dịu dàng với anh hơn, phải yêu anh nhiều hơn, hận không thể trong một đêm sinh một đứa con trai cho anh, hoàn thành ước mơ khát khao của anh.
Cho nên trở về thần điện, cô trở nên đặc biệt chủ động, đối xử vô cùng dịu dàng với anh.
Tư Không Ngự cũng không nghi ngờ gì, bởi vì anh vẫn rất tin tưởng vợ mình, tin tưởng tình yêu của cô đối với anh, tin tưởng cô mãi mãi không phản bội anh, sự chủ động của cô, anh coi là hồi tưởng lại sau khi xa cách, cô lại càng trân trọng hơn mà thôi, nên cô đã dịu dàng, anh lại càng dịu dàng hơn.
Một đêm này, triền miên tận xương.
Ngày hôm sau, khi mặt trời ló dạng trên cạnh cửa sổ, Lãnh Nhược Băng gọi điện thoại tới, thẳng thắn biểu lộ muốn trò chuyện với Tây Lăng Vi, Tư Không Ngự có thể đoán được ý đồ của Lãnh Nhược Băng, cho nên cười một tiếng rồi đưa điện thoại cho Tây Lăng Vi, anh tự thức dậy mặc quần áo, đi ăn điểm tâm, sau đó bắt đầu một ngày làm việc.
Anh cười trong lòng, trong thần điện có Arthur và Lâm Mạn Như, mọi thứ của anh đều không trốn khỏi ánh mắt của Lãnh Nhược Băng, sự quan tâm của cô làm anh cảm thấy ấm áp.
Đúng vậy, ngay trong đêm qua, Lãnh Nhược Băng lấy được tin tức từ chỗ Lâm Mạn Như, nói Tư Không Ngự chạy đến hoàng cung đón Tây Lăng Vi về rồi, nên cô tính toán thời gian ở Tây Lăng, gọi điện thoại cho Tây Lăng Vi.
Dây dưa triền miên cả đêm, Tây Lăng Vi rất mệt, trên người lại còn phủ đầy dấu tích, mặc dù Lãnh Nhược Băng không nhìn thấy, cô vẫn cảm thấy rất xấu hổ, kéo kéo chăn, che người mình lại, khóe môi tự nhiên cong lên một nụ cười: “Nhược Băng, gọi sớm như vậy, có chuyện gì không?”
Tiếng cười thanh thoát của Lãnh Nhược Băng truyền tới qua sóng điện thoại, giống như gió xuân dịu dàng bên tai Tây Lăng Vi: “Đương nhiên là có chuyện rồi, tôi muốn hỏi cô, khi nào cháu trai của tôi được sinh ra?”

Tây Lăng Vi hơi lúng túng một chút, sắc mặt cũng ửng đỏ hơn, nhưng cô vẫn cong môi cười ngọt ngào: “Nhược Băng, Tư Không Ngự nói, tôi sinh không phải là cháu của cô mà là con rể của cô.”
“Hả!” Lãnh Nhược Băng rất buồn cười: “Ngay cả cô cũng trở nên ngây thơ giống như hai người đàn ông kia vậy, Hinh Nhã nhà tôi mới ba tuổi, con trai nhà cô còn chưa ra đời nữa, đã bắt đầu suy nghĩ mấy chuyện này rồi, tình cảm của bọn nhỏ còn rất lâu sau này, chúng ta đâu thể tính trước được?”
Tây Lăng Vi yêu kiều tựa vào đầu giường, nghịch mái tóc dài của mình: “Nhưng tôi lại không quản được, Tư Không Ngự nói sau này Hinh Nhã phải đến Tư Không gia sống, phải ở bên cạnh anh ấy.”
Lãnh Nhược Băng im lặng trong chốc lát, rốt cuộc cô cũng hiểu ý muốn của Tư Không Ngự, anh yêu thương Hinh Nhã, nhớ nhung Hinh Nhã, không thể nuôi dưỡng con bé như một đưa con gái, nên chỉ hy vọng con bé dùng thân phận con dâu trở về bên cạnh anh ấy.
Trong lòng Lãnh Nhược Băng bắt đầu dậy sóng: “A Vi, Tư Không Ngự anh ấy rất trọng tình cảm, tôi biết lúc trước trái tim anh ấy đặt toàn bộ lên người tôi, khiến cho cô cảm thấy rất tủi thân, nhưng mà hiện tại anh ấy quả thực đã suy nghĩ kỹ sẽ trân trọng cô, anh ấy trải qua quá nhiều lận đận, sẽ không dễ dàng nói lời yêu ra khỏi miệng, nhưng tôi biết chắc chắn anh ấy động lòng với cô, tôi hy vọng hai người trân trọng lẫn nhau, sống cuộc sống thật tốt.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận