Chương 1129

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 1129

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Tây Lăng Vi cũng dần thu lại nụ cười, trong nháy mắt nỗi buồn bất ngờ ập tới: “Nhược Băng, tôi rất trân trọng.” Cô thật sự rất trân trọng, nhưng luôn có những thứ cản trở, cô cũng thân bất do kỷ.
Giọng điệu của Lãnh Nhược Băng bình thản, đầy ắp sự chân thành: “A Vi, người đàn ông cô yêu không phải người bình thường, quan điểm tình yêu hay bất cứ chuyện gì của anh ấy cũng không thể nào giống với người bình thường, anh ấy là một người đàn ông cơ trí quả quyết, mỗi một quyết định anh ấy đưa ra đều có lý do, anh ấy yêu cô, nhưng thân phận của anh ấy không cho phép anh ấy bất cứ lúc nào cũng đưa ra thỏa hiệp với cô, cô phải hiểu anh ấy.”
Tây Lăng Vi im lặng gật đầu: “Tôi biết, anh ấy không sai, chuyện này đúng là tôi có phần vô cớ gây rôi, nhưng mà Nhược Băng, giống như lúc đầu cô rất yêu ngài Nam Cung, nhưng vì thù hận lại không thể không rời xa anh ấy, tôi cũng có lý do bất đắc dĩ mà.”
Lãnh Nhược Băng đương nhiên hiểu tình cảm của Tây Lăng Vi, người phụ nữ dịu dàng tinh tế giống như cô, tình cảm lại càng tinh tế hơn: “Tôi hiểu, tình yêu khó bỏ, tình thân cũng khó buông, nhưng cô phải biết, cô và Tư Không Ngự, không giống với tôi và Nam Cung Dạ, Tư Không Ngự anh ấy không cố ý tổn thương người thân của cô, tất cả anh ấy làm đều hợp tình hợp lý, nếu cô vì chuyện này bỏ rơi anh ấy, thì rất không công bằng với anh ấy. Các cô là vợ chồng, hai người chung sống lâu, cuối cùng tình yêu cũng sẽ chuyển thành tình thân, anh ấy cũng là người thân của cô mà, cô chọn Tây Lăng Thiến Tuyết mà bỏ rơi anh ấy, thì cô đều tổn thương người thân như nhau thôi.”
Lời của Lãnh Nhược Băng, chạm đến tận cùng đáy lòng nhạy cảm của Tây Lăng Vi, vì vậy cô khó mà kìm nén được khóc: “Nhược Băng, tôi rất yêu Tư Không Ngự, rất yêu rất yêu, cô biết, nhưng mà…”
Nhưng mà chuyện năm ngày sau, cô phải làm, cô đã không có đường lui rồi.
Tây Lăng Vi lau nước mắt, cố gắng nhìn trần nhà, không để cho bản thân yếu đuối rơi nước mắt nữa: “Nhược Băng, tôi giao toàn bộ tương lai cho trời cao, để cho trời cao sắp đặt kết quả của tôi và anh ấy, có một số việc tôi phải làm… Nếu như có một ngày, tôi không thể ở bên cạnh anh ấy, tôi xin cô Nhược Băng, cô hãy giúp anh ấy tìm một người phụ nữ tốt, được không?”
Lãnh Nhược Băng nhíu mày thật chặt, đêm qua cô nghe Lâm Mạn Như nói, Tư Không Ngự đã đón Tây Lăng Vi trở lại rồi, trong lòng cô vui vẻ, nhưng cô cũng không biết tại sao, luôn có một chút bất an vô hình, vừa nghe lời của Tây Lăng Vi, càng minh chứng cho ý nghĩ của cô: “A Vi, cô nói cho tôi biết, rốt cuộc cô có chuyện gì khó xử, có lẽ tôi có thể giúp cô mà?”
Tây Lăng Vi lắc đầu, không ai có thể giúp cô, vì đó là một trắc trở: “Nhược Băng, hôm nay tôi trở về bên cạnh Tư Không Ngự, việc này cũng không lớn diện cho việc tôi hoàn toàn thông suốt, nếu Tây Lăng Thiến Tuyết chết rồi, tôi mãi mãi cũng không có cách nào làm vợ Tư Không Ngự nữa, vì lương tâm không cho phép.”
“A Vi…”
“Nhược Băng.” Tây Lăng Vi rất kiên quyết cắt ngang lời Lãnh Nhược Băng: “Chuyện tương lai còn rất nhiều biến số, tôi đang đợi kết quả cuối cùng, nếu trời cao đã định trước chúng tôi không thể ở cùng nhau, thì tôi cũng sẽ bình thản chấp nhận, tôi yêu anh ấy, suốt đời không thay đổi, cho dù sau này tôi ở bất cứ nơi nào trên thế giới này, tôi cũng âm thầm nhớ về anh ấy, cầu nguyện cho anh ấy hạnh phúc, tôi không cho anh ấy được hạnh phúc, nên làm phiền cô giúp anh ấy tìm lại phần hạnh phúc nhé.”
Cúp điện thoại, Tây Lăng Vi tựa vào đầu giường, nhìn cây hoa mộc miên chập chờn dưới ánh nắng ban mai bên ngoài, có hơi mất hồn. Hoa mộc miên, ngụ ý trân trọng người trước mắt, cô từng dùng hoa mộc miên đính ước hẹn với anh ấy, thề nguyện trân trọng cả đời, nhưng bây giờ…

Bình luận (0)

Để lại bình luận