Chương 1141

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 1141

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Thương Lang đang canh giữ ở bên người Tư Không Ngự, lúc nhận được điện thoại của Lãnh Nhược Băng thì kích động không thôi: “Nhược Băng, tình huống không tốt lắm, Tây Lăng Sưởng cùng Ngụy Uy đã đánh vào thần điện, vốn là tôi định đưa chưởng giáo đào tẩu từ cửa sau, nhưng mà chưởng giáo đã trúng độc, rất nghiêm trọng, mà cửa sau cũng có mai phục cho nên sợ là không ra được.”
Lòng của Lãnh Nhược Băng đột nhiên trầm xuống, sâu không thấy đáy: “Độc gì?”
Thương Lang bất đắc dĩ thở dài: “Là độc đặc chế trong quan doanh, Lâm Mạn Như cũng không giải được, loại thuốc này khiến thần kinh tê liệt, tổn thương gan, cần đưa đến bệnh viện trị liệu kịp thời mới được.”
Vốn là Tư Không Ngự lại sắp hôn mê, nhưng khi nghe thấy tên Lãnh Nhược Băng thì lại đột nhiên mở mắt, sắc mặt tái nhợt cũng toả ra vài tia hào quang, khóe môi càng cong lên thành nụ cười. Anh ấy biết, dù cô mãi mãi không yêu mình, nhưng cô vẫn sẽ luôn quan tâm mình.
Thương Lang nhìn thấy Tư Không Ngự mở mắt thì vội vàng đưa điện thoại đến bên tai Tư Không Ngự, lúc này Tư Không Ngự đã không còn cảm giác bi thương và tuyệt vọng, mà còn có loại cảm giác thỏa mãn trước khi chết: “Nhược Băng.”
Tim Lãnh Nhược Băng run rẩy kịch liệt, trong nháy mắt, nước mắt đã ẩm ướt ở hốc mắt: “Tư Không Ngự, anh nghe em nói, anh phải kiên trì lên, em nhất định sẽ cứu anh ra ngoài.”

Cô biết Tư Không Ngự là người đàn ông mạnh mẽ thông minh đến mức nào, người có thể hạ độc anh ấy, ngoại trừ Tây Lăng Vi ra thì sẽ không có người khác, bây giờ, cô cảm thấy vô cùng hối hận vì đã khuyên Tư Không Ngự đuổi theo Tây Lăng Vi.
Tư Không Ngự vẫn cười, tiếng nói yếu ớt giống như gió nhẹ lay động dây đàn: “Không, Nhược Băng, em đừng tới, trước khi chết có thể nghe thấy tiếng của em đã khiến anh cảm thấy thỏa mãn rồi, em nghe lời, ngoan ngoãn trở về Long Thành đi.”
Lãnh Nhược Băng đột nhiên ngẩng đầu, nhìn qua bầu trời đêm tối đen, cô không nhịn được mà bật khóc: “Anh biết là em sẽ không làm vậy mà.”
Nói xong, Lãnh Nhược Băng quả quyết cúp điện thoại, bởi vì không thể chậm trễ thời gian nữa.
Cho tới bây giờ cô vẫn luôn là đặc công ưu tú nhất, cho nên hành động của cô rất nhanh, lập tức biến thành màn đêm u tối. Cô vừa nhanh chóng thay quần áo, chuẩn bị bom, súng ống cùng đạn lên người, vừa gọi điện cho Nam Cung Dạ: “Nam Cung Dạ, em cần anh giúp.”
Lúc này Nam Cung Dạ đang ngồi một mình ở trên giường phụng phịu, buổi tối đưa Hinh Nhã trở về thì phát hiện tờ giấy mà Lãnh Nhược Băng để lại, anh không khỏi âm thầm tức giận, cuối cùng cô vẫn chạy đến Tây Lăng.
Lúc này, khi nhận được điện thoại của Lãnh Nhược Băng, nghe thấy giọng nói nghiêm túc củai Lãnh Nhược Băng thì anh cũng ý thức được có chuyện có xảy ra, thế là không còn lo đến chuyện trách cứ cô mà nói: “Sao vậy bà xã?”
Lãnh Nhược Băng nói ngắn gọn về chuyện xảy ra tại Tây Lăng, sau đó nói ra yêu cầu của mình: “Nam Cung Dạ, trước mắt kinh thành Tây Lăng đã bị Tây Lăng Sưởng cùng Ngụy Uy khống chế, chỉ sợ binh sĩ của Tư Không Nam cần một chút thời gian nữa mới có thể đuổi tới, hơn nữa còn tốn thời gian chiến đấu với binh sĩ của Ngụy Uy, nhưng mà Tư Không Ngự đã trúng độc, là loại độc bí mật trong quân doanh, em nhất định phải đưa anh ấy ra khỏi nơi này trước, cho nên anh đi tìm Đường hạo, anh ta nhất định có cách cứu Tư Không Ngự.”
Ngành dược của nhà họ Đường đã được truyền thừa mấy trăm năm, am hiểu các loại dược vật rất rõ, mà Đường Hạo lại là một dược sĩ, nếu anh ta không thể giải được thì còn ai ở trên đời có thể giải được chứ?
Lãnh Nhược Băng là người có trí tuệ vô song, cô nhanh chóng đưa ra các quyết định chính xác trước.
Nam Cung Dạ không chút do dự: “Được, anh lập tức xuất phát, chúng ta gặp nhau ở trên biển.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận