Chương 1147

Bùm! Bùm!
Hai tiếng bom nổ từ mái nhà truyền đến, Mạc Khải Thành cùng Tây Lăng Thiến Tuyết hóa thành tro bụi.

“Thiến Tuyết!” Tây Lăng Sưởng nhìn lên bầu trời, anh ta sợ hãi đến trợn mắt hốc mồm, sau khi hoàn hồn thì bắn về phía chiếc xe kia mấy phát: “Tư Không Ngự, tao nhất định sẽ khiến mày nợ máu phải trả bằng máu!”
Tây Lăng Vi thì giống như một con rối nhìn Tây Lăng Thiến Tuyết bị nổ tung, sớm biết như vậy, cô ấy cần gì phải làm mấy chuyện vô dụng đó. Hồi lâu sau, cô ấy nhìn qua phương hướng mà Tư Không Ngự rời đi rồi tiếp tục rơi nước mắt.
Vào lúc này cô ấy đứng ở trong gió đêm, thê lương như vậy, bất lực như vậy giống như một con búp bê vải không có linh hồn.
Mặc dù yếu ớt, nhưng ngay khi Lãnh Nhược Băng lên xe Tư Không Ngự đã ôm chặt cô vào lòng, dùng má xoa xoa tóc cô, giống như báu vật: “Nhược Băng, cảm ơn em!” Nụ cười của anh ấy xen lẫn nước mắt, nói lên sự cảm động của một người đàn ông.
Lãnh Nhược Băng cảm nhận được sự yếu ớt của anh ấy, trong lòng càng đau nhói hơn: “Tư Không Ngự, thật xin lỗi, lẽ ra tôi không nên thuyết phục anh đuổi theo Tây Lăng Vi.” Nếu không đuổi theo Tây Lăng Vi thì có lẽ chuyện này đã không xảy ra.
Sau khi trải qua trắc trở sống chết, cuối cùng Tư Không Ngự cũng thấy rõ ai mới là người xứng đáng để anh ấy yêu nhất. Anh ấy ôm Lãnh Nhược Băng vô cùng thương tiếc: “Đồ ngốc, sao lại là lỗi của em, chỉ trách anh ngu ngốc.”
Lãnh Nhược Băng nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Tư Không Ngự: “Được rồi, đừng nói nhiều, cố gắng giữ sức.”
Tư Không Ngự rất ngoan ngoãn, nằm trên vai Lãnh Nhược Băng, cảm nhận được sự kiên định và ấm áp trước nay chưa từng có.
Chiếc xe mở cửa sau ra, thấy Arthur và Lâm Mạn Như đang giải quyết mấy kẻ thù cuối cùng, người bọn họ đầy máu, giết người đến trời tối đất sầm.
“Lên xe.” Thương Lang không dừng lại chỉ giảm tốc độ, Arthur và Lâm Mạn Nhi đều không phải kẻ đầu đường xó chợ, bọn họ nhanh chóng chạy theo, mở cửa rồi lên xe.
Xe của Tây Lăng Sưởng rất sang trọng và rất rộng rãi, có hai hàng ghế ở khoang sau, những người trong xe có thể ngồi đối diện nhau. Lãnh Nhược Băng đỡ Không Tư Ngự ngồi ở một bên, còn Arthur và Lâm Mạn Như ngồi ở bên kia.
Gặp lại Lãnh Nhược Băng, Arthur thực sự rất kích động: “Nhược Băng, bây giờ chúng ta đi đâu?”
Lãnh Nhược Băng giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Thương Lang, lái xe đến biệt thự Nam Cung, ở đó chúng ta sẽ đi máy bay vào Đông Hải, gặp Nam Cung Dạ trên biển, Đường Hạo sẽ giúp Tư Không Ngự giải độc.”
Đường Hạo?!
Nghe thấy cái tên này, Lâm Mạn Như toàn thân dính đầu máu, đôi lông mày khẽ giật giật, chỉ có một mình cô ấy biết tim mình lỡ mất hai nhịp. Cô ấy không thể ngờ được mình sẽ gặp lại anh ta sớm như vậy.
Lãnh Nhược Băng không để ý đến cảm xúc của Lâm Mạn Như, cô chỉ quan tâm đến thân thể của Tư Không Ngự: “Lâm Mạn Như, cô qua kiểm tra lại thân thể cho Tư Không Ngự một chút.”
Lâm Mạn Như nghiêng người về phía trước, sau khi kiểm tra một chút, gật đầu: “Cũng may độc tính chưa phát triển đến mức không thể chữa khỏi, nhưng chúng ta phải nhanh lên.” Nói xong, Lâm Mạn Như lấy ra một viên thuốc khác đưa cho Tư Không Ngự.
Lãnh Nhược Băng nhìn ra ngoài cửa sổ xe: “Mọi người phải chuẩn bị sẵn sàng tiến vào trạng thái chiến đấu bất cứ lúc nào, trên đường có thể có người tuần tra. Mặc dù đây là xe của Tây Lăng Sưởng, nhưng không thể tránh khỏi việc có người không có mắt sẽ tiến lên dò hỏi.”
“Ừ.”Arthur và Lâm Mạn Như gật đầu, nạp đạn, để mắt tới tình hình bên ngoài cửa sổ xe.
May mắn thay, mặc dù dọc đường đi khắp nơi đều có người tuần tra, trên đường phố có rất nhiều trạm kiểm soát, nhưng họ thấy đó là xe của Tây Lăng Sưởng, hơn nữa tốc độ còn rất nhanh, vì vậy tất cả đều cho qua. Đám người Lãnh Nhược Băng thành công bước vào biệt thự riêng của nhà Nam Cung, trên sân cất cánh phía sau biệt thự máy bay đã sẵn sàng.

Bình luận

Để lại bình luận