Chương 1151

Đường Hạo thở dài, vô cùng bất lực, chẳng lẽ hạnh phúc của anh ta đều dựa vào lời nói của Tư Không Ngự sao? Ngay từ đầu, Tư Không Ngự đã nói dứt khoát, thần điện không thể xuất hiện một Lãnh Nhược Băng thứ hai!
Sau khi mặc quần áo và thu dọn đồ đạc, Lâm Mạn Như đẩy Đường Hạo ra, một mình đi ra ngoài. Đường Hạo đứng tại chỗ, nghiến răng nghiến lợi. Anh ta sẽ không từ bỏ, lần này, nhất định anh ta phải đưa được cô ấy trở về Long Thành.
Buổi chiều, mọi người vừa ăn cơm trưa xong, Tư Không Ngự tỉnh lại, Lãnh Nhược Băng và Thương Lang đều canh giữ bên cạnh anh ấy, Arthur vẫn luôn đứng gác bên bờ biển. Đường Hạo thì quấy lấy Lâm Mạn Như.
Chỉ còn lại một mình Nam Cung Dạ ngồi uống trà buồn bực trong phòng khách. Lãnh Nhược Băng lo lắng cho Tư Không Ngự, lúc nào cũng bảo vệ anh ấy, điều này thật sự khiến anh ghen tị. Nhưng anh biết mình không thể biểu hiện ra ngoài, bởi vì như vậy có vẻ không đủ khí thế, cho nên đành phải một mình chạy ra ngoài hờn dỗi.
Quan Vũ đứng bên cạnh anh, nhìn vẻ mặt oán giận của anh, trong lòng anh ấy không khỏi bật cười. Bọn họ đều là vợ chồng già, con cái cũng đã lớn như vậy rồi, nhưng Dạ thiếu nhà anh ấy vẫn là người đàn ông keo kiệt nhất trên đời, không bao giờ muốn vợ mình nhìn người đàn ông khác.
Lúc Tư Không Ngự tỉnh lại thì nhìn thấy Lãnh Nhược Băng ngồi bên cạnh mình. Cô trông rất dịu dàng, cô đã thay một bộ quần áo bình thường sạch sẽ, khác một trời một vực so với dáng vẻ chiến đấu tối qua, nhưng cho dù là dáng vẻ như thế nào thì cô cũng vô cùng xinh đẹp.
Anh ấy biết mình đã thoát khỏi tay tử thần nên khẽ mỉm cười.
Lãnh Nhược Băng vô cùng kích động, nắm lấy tay Tư Không Ngự: “Tư Không Ngự, anh thế nào rồi, có thấy chỗ nào không khỏe không?”

Tư Không Ngự nhẹ nhàng lắc đầu, thầm cảm nhận được hơi ấm trên tay cô truyền cho mình, trong lòng cũng ấm áp: “Không sao, tốt hơn nhiều so với tối qua rồi.”
Lãnh Nhược Băng gật đầu, quay đầu nhìn Thương Lang: “Thương Lang, mau đi gọi Đường Hạo tới đây.”
Thương Lang gật đầu rồi bước nhanh ra ngoài.
Tay Tư Không Ngự vẫn đang truyền nước, không tiện cử động, Lãnh Nhược Băng đích thân đỡ anh ấy ngồi dậy, cẩn thận đệm gối cho anh ấy. Lúc cô làm tất cả những chuyện này thì vừa đúng lúc Nam Cung Dạ đứng ở cửa. Cho dù anh cố hết sức để kiềm chế nhưng ghen tuông trong lòng vẫn dâng lên không kìm được. Anh nghiến răng thật chặt, chân răng chua xót.
Toàn bộ tâm trí của Lãnh Nhược Băng đều đổ dồn vào Tư Không Ngự cho nên hoàn toàn không để ý thấy sắc mặt của Nam Cung Dạ đã đen như than, nhưng Tư Không Ngự lại nhìn thấy. Biểu cảm của Nam Cung Dự khiến anh ấy cảm thấy rất buồn cười, nhưng anh ấy không nói toạc ra cũng không nhắc nhở Lãnh Nhược Băng. Nam Cung Dạ đã cướp đi từ trong tay anh ấy một người tuyệt vời như vậy, anh đã đắc ý lâu như thế, bây giờ để cho anh tức nghẹn một lúc, anh ấy nhìn thấy rất vui vẻ.
Cho nên, Tư Không Ngự cười nói: “Nhược Băng, đầu anh hơi choáng váng.”
“Hả?” Lãnh Nhược Băng rất lo lắng, giơ nhẹ bàn tay ngọc lên, vuốt ve trán Tư Không Ngự: “Không sao, không bị sốt. Lát nữa để Đường Hạo giup anh kiểm tra một chút.” Cô lại ân cần đắp chăn cho Tư Không Ngự: “Tôi rót cho anh một ly nước.”
“Ừ.” Ánh mắt dịu dàng của Tư Không Ngự khóa chặt trên khuôn mặt của Lãnh Nhược Băng, nhưng khóe mắt lại chú ý tới Nam Cung Dạ ở cửa. Dáng vẻ Nam Cung Dạ nghiến răng nghiến lợi đều lọt vào trong mắt anh ấy, làm cho anh ấy cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều vui sướng.
Lãnh Nhược Băng đứng dậy rót một ly nước, pha đến nhiệt độ thích hợp rồi đưa cho Tư Không Ngự: “Ừm, uống đi, nhiệt độ vừa phải.”
Tư Không Ngự khẽ nhướng mày: “Tay anh không có sức, em cho anh uống ăn.”
Lãnh Nhược Băng mỉm cười: “Được.”

Bình luận

Để lại bình luận