Chương 1152

Lãnh Nhược Băng cảm thấy chuyện này cũng không có gì, trong bốn năm đó, mặc dù cô và Tư Không Ngự không phải là vợ chồng nhưng vẫn có những hành động thân mật. Cách họ chăm sóc lẫn nhau giống như người thân, nhưng trong mắt Nam Cung Dạ, quả thực cô đã phạm một sai lầm lớn, cô không giữ đạo của người phụ nữ, làm sao cô có thể cho người đàn ông khác uống nước trước mặt chồng được chứ?!
Cho nên, khi chén trong tay Lãnh Nhược Băng đưa đến miệng Tư Không Ngự, Nam Cung Dạ bước nhanh về phía trước giật lấy cái chén, ánh mắt tràn đầy tức giận.
Lãnh Nhược Băng không hiểu, đột nhiên ngước lên nhìn Nam Cung Dạ. Bốn mắt nhìn nhau, nhưng Nam Cung Dạ lại đột nhiên thay đổi sắc mặt u ám trước đó, cười nịnh nọt: “Vợ, em mệt rồi, để anh chăm sóc bệnh nhân cho?”
Nói rồi, Nam Cung Dạ còn không để ý gì mà cúi đầu hôn lên má Lãnh Nhược Băng. Lãnh Nhược Băng xấu hổ liếc nhìn Tư Không Ngự tay chân luống cuống. Sao cô có thể không nhận ra chút suy nghĩ nhỏ nhặt này của Nam Cung Dạ chứ. Cô âm thầm nghiến răng, cô tiếc không thể đá Nam Cung Dạ xuống biển, loại giấm này mà anh cũng lại ăn!
Nhưng Nam Cung Dạ vẫn không hài lòng, cố ý bỏ qua sự tức giận trong mắt cô, còn cười rạng rỡ: “Ngoan, mau nghỉ ngơi một chút đi. Nếu mệt quá thì làm sao chúng ta có thể sinh được đứa thứ hai?”
Lãnh Nhược Băng hận không muốn cắn đứt lưỡi, phun máu lên mặt Nam Cung Dạ. Nhưng Nam Cung Dạ không quan tâm đến biểu cảm của cô, quay sang nhìn Tư Không Ngự. Khi nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của Tư Không Ngự, anh cảm thấy cả người vô cùng thoải mái: “Ai da Tư Không Ngự, anh nói xem anh có thể vô dụng như vậy ư? Sao lại để một người phụ nữ tính kế như thế này, suýt chút nữa thì mất mạng, haiz…”
Nam Cung Dạ vừa lắc đầu vừa nói, lời nói của anh lộ ra vẻ mỉa mai và trả thù, vô cùng không hợp với thân phận và vẻ cao lớn đẹp trai của anh.
Từ việc hai người bọn họ đánh nhau một đêm, giải quyết hiềm khích lúc trước thì đã chuyển sang so đấu võ mồm. Cho nên, Tư Không Ngự cũng không tỏ ra yếu thế, nhướng mày chế giễu: “Nam Cung Dạ, anh lain tính đi đâu vậy? Nhớ trước đây có ai không biết Nam Cung thiếu chủ vì muốn theo đuổi Lãnh Nhược Băng của nhà ta mà phong tỏa toàn bộ Long Thành, đồng thời còn tổ chức một bữa tiệc theo đuổi vợ chưa từng có, nhưng cuối cùng cũng không giữ người lại được.”
Nhìn khuôn mặt Nam Cung Dạ càng ngày càng u ám, trong lòng Tư Không Ngự cũng có chút vui sướng, anh ấy nhíu mày: “Tôi cũng nghe nói lúc trước Nam Cung tiên sinh cầu hôn Lãnh Nhược Băng nhà ta còn thực hiện động tác nguy hiểm trên đỉnh lâu đài, suýt chút nữa thì ngã chết, ngay cả nhẫn kim cương cũng bay mất.”
Nam Cung Dạ bị chặn họng, nghiến răng nghiến lợi nhìn Tư Không Ngự vài giây, bỗng nhiên nở nụ cười xán lạn: “Tư Không Ngự, nếu anh lật lại chuyện cũ, anh còn có mặt mũi khoe khoang trước mặt tôi sao? Anh đã nhiều lần nhớ thương vợ tôi, nhưng cuối cùng không phải là thất bại dưới tay tôi sao?”

Để mất Lãnh Nhược Băng vào tay Nam Cung Dạ, đây là nỗi đau lớn nhất trong cuộc đời Tư Không Ngự, cho nên anh ấy có cảm giác như bị moi tim. Anh ấy nhìn Nam Cung Dạ im lặng vài giây rồi nở nụ cười tự giễu hối tiếc nói: “Quả nhiên anh là người thắng lớn nhất.” Anh đã giành được kho báu quý giá nhất trên đời.
Lãnh Nhược Băng nhìn hai người đàn ông đấu võ mồm, bất lực lắc đầu: “Được rồi, Nam Cung Dạ, Tư Không Ngự vừa mới tỉnh lại, cơ thể vẫn còn yếu, anh đừng quấy rối nữa.”
Nói rồi, Lãnh Nhược Băng giật lấy cốc nước từ tay Nam Cung Dạ, ngồi xuống bên cạnh Tư Không Ngự, đích thân cho anh ấy uống nước. Nam Cung Dạ không dám nghiêm túc khiêu khích vợ, cho nên đành phải nghiến răng nuốt cơn hờn giỗi này xuống.
Lúc này, Đường Hạo và Lâm Mạn Như đang dựa vào đuôi cabin cùng nhau ngắm biển, hai người ôm nhau trông rất ấm áp. Mặc dù Lâm Mạn Như chưa hề nói đồng ý trở về Long thành cùng anh ta, nhưng ở chung thân mật như vậy làm cho trong lòng Đường Hạo cảm thấy ấm áp.

Bình luận

Để lại bình luận