Chương 1153

Lúc Thương Lang đến gần thì thấy Đường Hạo cúi đầu hôn lên má Lâm Mạn Như. Nhìn thấy bọn họ triền miên như vậy anh ta xấu hổ không dám tiến lên quấy rầy, vì vậy anh ta tránh sau cánh cửa hành lang đứng yên lặng một lúc. Chỉ là Đường Hạo càng hôn càng động tình, đã hôn rất lâu cũng không có ý dừng lại. Thương Lang lo lắmg cho thân thể của Tư Không Ngự, cuối cùng đành ho nhẹ hai tiếng, đánh gãy hai người đang gần gũi với nhau.
Chuyện tốt đã bị quấy rầy, Đường Hạo có chút không hài lòng, nhưng Lâm Mạn Như lại xấu hổ thoát khỏi sự giam cầm của Đường Hạo, sắc mặt đỏ ửng, tim đập như trống, sợ hãi nhìn Thương Lang: “Thương… ngài Thương Lang.”
Thương Lang nhướng mày cũng không nói thêm gì mà quay đầu nhìn Đường Hạo: “Đường thiếu, chưởng giáo nhà tôi đã tỉnh, làm phiền anh đi qua xem một chút.”
Đường Hạo gật đầu, chuẩn bị nắm tay Lâm Mạn Như cùng rời đi, nhưng Lâm Mạn Như sợ Thương Lang nên đã thoát ra. Đường Hạo liếc mắt nhìn cô ấy một cái, anh ta cũng không ép buộc cô ấy. Anh ta rời đi một mình, anh ta sẽ thương lượng với Tư Không Ngự.
Sau khi Đường Hạo rời đi, Thương Lang nhìn vẻ mặt xấu hổ của Lâm Mạn Như thì đột nhiên nở nụ cười: “Lâm Mạn Như, tôi nghĩ cô không cần phải ghét việc kết hôn nữa.”
Lâm Mạn Như cẩn thận quan sát khuôn mặt của Thương Lang, chắc
chắn không nhìn thấy một tia nguy hiểm nào, cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm: “Ngài Thương Lang, tôi… không phải tôi cố ý làm trái lời của chưởng giáo.”
Tư Không Ngự không cho phép cô ấy có quan hệ với Đường Hạo nữa, nhưng hôm nay, cô ấy… cô ấy thật sự không cố ý, chỉ là khi tình yêu đến cô ấy không tự chủ được.
Thương Lang vẫn cười, xoay người trở về: “Đi thôi, đi gặp chưởng giáo.”
Thương Lang thông minh cơ trí, làm sao có thể không nhìn thấu Đường Hạo. Bốn thiếu gia nổi tiếng của Long Thành, không ai là kẻ đầu đường xó chợ cả, Đường Hạo cũng không phải người bình thường. Anh ta muốn Lâm Mạn Như, suy nghĩ nhiều năm như vậy, làm sao có thể bỏ qua cơ hội để đàm phán với Tư Không Ngự tốt như vậy. Hôm nay, Lâm Mạn Như nhất định sẽ cùng Đường Hạo trở về Long Thành.
Lâm Mạn Như thông minh như tuyết, tất nhiên cô ấy có thể đoán được ý đồ của Đường Hạo, nhưng cô ấy không muốn làm như vậy, trong lòng cô ấy vô cùng tôn sùng Tư Không Ngự. Đường Hạo ép buộc anh ấy, điều này làm cho cô ấy cảm thấy hổ thẹn. Nhưng cô ấy cũng biết Đường Hạo sẽ không từ bỏ cơ hội như vậy, cô ấy cũng không khống chế được anh ta. Đương nhiên, trong lòng cô ấy cũng có một chút hy vọng xa vời, hy vọng rằng mình và Đường Hạo có thể thật sự ở bên nhau.
Đường Hạo sải bước đến cửa phòng Tư Không Ngự, đẩy cửa đi vào, Thương Lang và Lâm Mạn Như cũng bước vào phòng.
Đường Hạo tiến lên kiểm tra cho Tư Không Ngự một lượt, sau đó anh ta đi thẳng vào vấn đề: “Tư Không chưởng giáo, phần lớn độc dược của anh đã được chữa khỏi, nhưng vẫn còn thiếu loại thuốc mấu chốt nhất.”
Tư Không Ngự khôn ngoan như vậy, làm sao có thể không đoán ra được suy nghĩ của Đường Hạo. Vì thế anh ấy liếc mắt nhìn Lâm Mạn Như. Chỉ một cái liếc mắt đã làm cho Lâm Mạn Như sợ tới mức tim đập như sấm, cô ấy nhanh chóng cúi đầu xuống.
Nhưng ánh mắt của Đường Hạo lại rất kiên định, ánh mắt sáng như ngọn đuốc nhìn Tư Không Ngự. Hôm nay anh ta nhất định phải nắm lấy cơ hội này, nếu không có thể đời này anh ta sẽ bỏ lỡ mất Lâm Mạn Như.
Lãnh Nhược Băng và Nam Cung Dạ cũng đều nhìn ra suy nghĩ của Đường Hạo, chuyện này bọn họ không tiện nhúng tay vào, vì vậy im lặng là tốt nhất.
Tư Không Ngự cười nhạt. Thật ra, Đường Hạo chịu ngàn dặm xa xôi tới cứu anh ấy, điều này cho thấy Đường Hạo không có ý định trở thành kẻ thù của anh ấy. Lâm Mạn Như đã ở bên cạnh anh ấy nhiều năm, anh ấy cũng đã nhìn thấu con người của cô ấy. Cho dù cô ấy có đi đến tận cùng trái đất thì cô ấy cũng sẽ không phản bội anh ấy. Cho nên có một số việc anh ấy không thể cố chấp được nữa. Bản thân anh ấy đã nếm được vị đắng của tình yêu, tác thành cho một đôi tình nhân cũng là một chuyện tốt.

Bình luận

Để lại bình luận