Chương 1156

Đương nhiên Tư Không Ngự hiểu được suy nghĩ của Nam Cung Dạ, nhưng Hinh Nhã là do anh ấy nuôi dưỡng, anh ấy có quyền tranh giành: “Không sao, Hinh Nhã, ba Tư Không sẽ luôn dẫn theo con.”
Nam Cung Dạ tức giận trừng mắt nhìn Tư Không Ngự: “Tư Không Ngự, anh đừng được một tấc lại muốn tiến một thước. Bây giờ Tây Lăng hỗn loạn như vậy, rất nhiều chuyện đang chờ anh giải quyết. Anh lấy đâu ra thời gian chăm sóc Hinh Nhã. Hơn nữa Hinh Nhã còn phải về Long Thành đi học.”
Tư Không Ngự không tỏ ra yếu thế: “Hinh Nhã ở bên cạnh tôi ba năm, tôi đã chăm sóc con bé rất tốt cũng đã bồi dưỡng con bé thành ưu tú như vậy, chuyện nhỏ xảy ra với Tây Lăng sẽ không hề ảnh hưởng đến việc tôi chăm sóc Hinh Nhã.”
Lãnh Nhược Băng nhìn hai người đàn ông lại tiếp tục đấu khẩu, không nhịn được bật cười, hai mẹ con bọn họ thật sự rất ngọt ngào: “Tư Không Ngự, trước mắt thật sự anh không thích để dẫn theo Hinh Nhã. Thần điện đã bị nổ tung, cần phải xây dựng lại. Hơn nữa chuyện của Tây Lăng Sưởng và Ngụy Uy vẫn đang chờ anh xử lý.”
Thấy cuối cùng Lãnh Nhược Băng cũng lên tiếng giúp mình, Nam Cung Dạ cảm thấy vô cùng thoải mái, nhướng mày nhìn Tư Không Ngự: “Anh nghe thấy rồi đó, vợ tôi đã nói vậy rồi, anh thật sự không thích hợp mang theo Hinh Nhã.”
Trong mắt Tư Không Ngự xẹt qua một chút cô đơn, anh ấy thật sự rất cô đơn.
Chung quy Lãnh Nhược Băng cũng không đành lòng: “Tư Không Ngự, tôi biết ann nhớ Hinh Nhã. Đợi đến khi Tây Lăng bình lặng trở lại, nhất định tôi đưa Hinh Nhã đến sống với anh một thời gian.”
Tư Không Ngự gật đầu, anh ấy biết Lãnh Nhược Băng nói rất có lý. Mặc dù không thể mang Hinh Nhã trở về Tây Lăng làm bạn, nhưng lúc này dù sao anh ấy cũng phải tận hưởng niềm vui gia đình. Cho nên Tư Không Ngự không hề khách sáo bất ngờ giật lấy Hinh Nhã từ trong tay Nam Cung Dạ, bế Hinh Nhã xoay người bước nhanh trở về cabin.
Cô con gái bảo bối bị cướp đi, Nam Cung Dạ cảm thấy trong lòng mất mát, trong lồng ngực cũng trống rỗng, loại mùi vị này thật sự không dễ chịu. Vì thế, anh nghiến răng nghiến lợi nhìn bóng lưng Tư Không Ngự : “Này Tư Không Ngự, thật sự là anh càng ngày càng không biết xấu hổ, muốn có con gái thì tự mình sinh đi, lại không phải là không tìm được phụ nữ. Tại sao anh cứ cướp con gái của tôi?”
Lãnh Nhược Băng yếu ớt ngước mắt lên liếc nhìn Nam Cung Dạ một cái không khỏi bật cười.
Ánh mắt Nam Cung Dạ lạnh lùng nhìn qua, giọng điệu không tốt: “Em cười cái gì? Em là người vợ lăng nhăng, trêu hoa ghẹo nguyệt, còn đánh mất luôn cả con gái. Xem anh thật sự phải dạy dỗ em thật tốt!”

“Ha ha ha…” Nhìn dáng vẻ trẻ con của Nam Cung Dạ, Lãnh Nhược Băng không nhịn được, ngẩng mặt lên cười lớn. Từ lúc bọn họ gặp nhau, người đàn ông này đã toàn thân đầy là mùi giấm, bây giờ con gái bị cướp đi, mùi giấm trên người anh có thể lấn át mùi tanh của biển.
“Em còn cười!” Nam Cung Dạ thẹn quá hóa giận, nắm lấy Lãnh Nhược Băng rồi hôn rất mãnh liệt.
“Này, cậu có thể để ý đến hoàn cảnh một chút không?” Dụ Bách Hàn phản đối mạnh mẽ: “Con cái đã lớn như vậy tồi, vợ chồng già cũng đừng giống dáng vẻ như hổ đói vồ mồi đấy được không? Xem tôi là không khí sao?”
Nam Cung Dạ còn chưa thỏa mãn liếm liếm môi, có một cảm giác tức giận không thể tiên tan được. Vì vậy anh đột nhiên giơ chân lên đá về phía Dụ Bách Hàn, ánh mắt lạnh lùng của Dụ Bách Hàn nhanh nhẹn, anh ta nhanh chóng lé tránh: “Nam Cung, cậu đây là biểu hiện của dục cầu bất mãn.”
Lúc này, Đường Hạo kéo Lâm Mạn Như tới, cười đắc ý: “Bách Hàn, Nam Cung đây là vợ con đều không bảo vệ được nên tức giận thành tật.”
Nam Cung Dạ nghiến răng dữ tợn, xoay người định ra tay với Đường Hạo. Nhưng khi nhìn thấy Đường Hạo đang ôm Lâm Mạn Như trong tay, anh đành dừng tay lại. Thôi quên đi, người anh em tốt này của anh hôm nay mới tìm được vợ, thật sự không dễ dàng, anh nhịn.

Bình luận

Để lại bình luận