Chương 1160

Nam Cung Dạ thở dài thật sâu, thầm thương tiếc cho phúc lợi của mình, nhưng sau đó anh tức giận mà muốn bóp chết cô: “Đã mang thai rồi mà em còn chạy tới Tây Lăng lo chuyện của Tư Không Ngự ư!” Anh tức giận nói nhưng lại cực kỳ cẩn thận bế cô lên nói: “Đi, đi đi. Nhanh bảo Đường Hạo khám cho em một chút, xem có ảnh hưởng gì không?”
Nhìn Nam Cung Dạ với vẻ mặt lo lắng, Lãnh Nhược Băng cảm thấy trong lòng ấm áp: “Nam Cung Dạ, em không sao, em không có chút khó chịu nào cả.”
Nam Cung Dạ nôn nóng hít một hơi, cúi đầu nghiêm túc quan sát mặt của Lãnh Nhược Băng: “Thật sự không sao chứ?”
Lãnh Nhược Băng cười lắc đầu: “Không sao, em đã kiểm tra rồi.” Chính là bởi vì Đường Hạo đã kiểm tra nên cô mới biết mình mang thai, thử thai vừa rồi chỉ là để cho Nam Cung Dạ xem.
Nam Cung Dạ thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng đặt Lãnh Nhược Băng trở lại giường, sau đó cười rạng rỡ: “Vợ, anh lại muốn có con gái.”
Lãnh Nhược Băng bĩu môi: “Nhất định là con trai.”
Nam Cung Dạ cũng bĩu môi: “Em muốn người tình nhỏ đến phát điên rồi.”
Lãnh Nhược Băng tức giận véo eo Nam Cung Dạ, nhìn dâng vẻ cười toe toét của anh, trong lòng nàng khá vui vẻ: “Anh còn muốn có bao nhiêu người tình nhỏ nữa hả?” Bây giờ cô cảm thấy ở nhà mình bị cô lập nghiêm trọng, cô nhất định phải sinh ra một cậu con trai.
“Ha ha ha…” Nam Cung Dạ cười tủm tỉm ôm Lãnh Nhược Băng vào lòng, vô cùng biết ơn, cô lại mang thai. Nhớ tới lúc mang thai Hinh Nhã cô đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ, lòng anh chua xót, lần này, anh sẽ yêu thương và quan tâm cô hơn: “Được rồi, đi ngủ thôi. Vì con anh sẽ không trừng phạt em nữa, nhưng em phải luôn luôn nhớ với anh rằng khi đang mang thai không thể tùy hứng như ngày hôm qua, nói chạy là chạy ngay, nhớ chưa?”
“Vâng.” Lãnh Nhược Băng ngoan ngoãn rúc vào vòng tay Nam Cung Dạ, yên tâm nhắm mắt lại, trời đất cũng không dày bằng cánh tay anh. Thật ra cô cũng sợ, cô đang mang thai vậy mà còn làm nhiều điều nguy hiểm như vậy. Lúc này, cô rất biết ơn vì đứa trẻ này đã đủ kiên cường.

Đêm nay, gió biển thổi, nước biển dâng trào, Tư Không Ngự thức trắng đêm không ngủ, nói lời tạm biệt với quá nhiều chuyện cũ, dùng sự im lặng để tưởng nhớ tất cả tình cảm mình đã trả giá.
Tây Lăng Vi, chỉ mong sau này cuộc sống của chúng ta sẽ vĩnh viễn không có liên quan đến nhau.
Ngày hôm sau, mặt trời mọc trên biển, màu đỏ thẫm của nó nhuộm đỏ toàn bộ thế giới.
Tư Không Ngự sắp xếp lại suy nghĩ trong ký ức, ngẩng đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, đôi mắt phượng dài và hẹp phát ra ánh sáng rực rỡ. Hôm nay, anh ấy phải trở về Tây Lăng, đây là một con đường đẫm máu, anh ấy sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai đã làm tổn thương mình. Đương nhiên, ngoại trừ Tây Lăng Vi. Anh ấy không giết cô ấy, nhưng anh ấy muốn cô ấy không bao giờ xuất hiện trước mặt mình nữa.
Thương Lang canh gác ngoài cửa phòng Tư Không Ngự từ sáng sớm, khi nhìn thấy Tư Không Ngự đi ra, anh ta lập tức cúi người: “Chưởng giáo, thượng tướng Tư Không Nam sẽ đích thân đến đón ngài, lát nữa sẽ tới.”
“Ừ.”Tư Không Ngự gật đầu, ánh mắt rơi vào căn phòng nơi Hinh Nhã đang ở. Lúc này, Nam Cung Dạ và Lãnh Nhược Băng cũng bế Hinh Nhã đi ra.

“Ba Tư Không.” Hinh Nhã vươn một đôi tay giống như hoa sen ngọc ra ôm lấy Tư Không Ngự.
Tư Không Ngự ôm chặt lấy Hinh Nhã, cọ má thật mạnh vào tóc cô bé: “Hinh Nhã, phải nhớ đến ba Tư Không đấy.”
“Vâng.” Hinh Nhã ngoan ngoãn gật đầu.
Nam Cung Dạ nghiêm túc nhìn Tư Không Ngự: “Chúng tôi không tiện gặp mặt quân đội của Tây Lăng, cho nên chúng tôi đi trước.”
“Được.” Tư Không Ngự gật đầu, lưu luyến trả lại Hinh Nhã cho Nam Cung Dạ: “Nam Cung Dạ, lần này, thật sự cảm ơn anh.”
Nam Cung Dạ giả vờ bình tĩnh: “Sao phải khách sáo, giúp cậu lớn một chút thôi mà.”

Bình luận

Để lại bình luận