Chương 489

“Còn nữa, anh không được hỏi nữa, anh hỏi nữa thì em sẽ lo lắng suy nghĩ, anh vừa hỏi thì lỡ như tất cả mọi bí mật đều sẽ bị bại lộ mất…”
Diệp Thù Yến phì cười: “Vậy đến khi nào bí mật của bọn em mới kết thúc đây?”
“Ngày mai cơ.”
Đường Noãn nói: “Đã nói là anh không được hỏi nữa rồi mà, anh mà hỏi nữa thì em sẽ không nhịn được suy nghĩ, nếu mà bại lộ hết ra thì em sẽ không để ý đến anh nữa đâu.”
Diệp Thù Yến thở dài: “Nhưng tròn hai ngày rồi anh không được gặp em, anh vừa mới đi công tác về, em lại trốn anh.”
Dạo gần đây cô và Qúy Vân, Lý Thu Thu không biết là đang âm mưu chuyện gì, rất lo anh sẽ biết được. Cảm thấy là ở chung một nhà không được an toàn nên cô trốn luôn sang nhà Qúy Vân luôn rồi, làm cho hai người chỉ có buổi tối mới gặp được nhau. Đường Noãn nhìn anh, hừ một tiếng: “Trách ai chứ? Anh cho là em không muốn gặp anh sao? Ai bảo anh có thuật đọc tâm chứ, chẳng để tí riêng tư gì cho người ta cả.”

Diệp Thù Yến buồn rầu: “Em tưởng anh muốn vậy sao? Anh không muốn có ẬP ay nó nữa mà…”
Đường Noãn ngược lại lại thấy hâm mộ: “Nói thật lòng, em cũng muốn có năng lực đó.”
Diệp Thù Yến cười nói: “Nếu có thể, anh thực sự hy vọng em có thể mau chóng đem nó đi.”
Hai người chỉ thuận miệng nói vậy, ai cũng không để ý gì đến.”
Đợi khi ăn ăn cơm tối xong, Đường Noãn sợ ở cùng với Diệp Thù Yến sẽ lộ mất suy nghĩ, thế là đề nghị mỗi người ở một nơi, nhưng lần này Diệp Thù Yến lại không đồng ý, bế cô vào phòng ngủ: “Ban ngày anh sẽ làm theo ý em, nhưng buổi tối thì đừng nghĩ nữa, chúng ta có thể làm mấy việc mà em cũng không nghĩ đến được ấy!”
Đường Noãn nhìn đồng hồ, vùng vẫy nói: “Mới hơn 8 giờ thôi mà, đừng làm loạn.”
Đương nhiên là không thể không làm loạn, ở phương diện này, Diệp Thù Yến vẫn luôn mạnh mẽ Hai người lăn qua lăn lại đến gần 12 giờ mới đi ngủ, Đường Noãn khi tỉnh lại thì trời đã sáng.
Bởi vì là thứ bảy, Đường Noãn không vội xuống giường ngay mà cứ uể oải nằm trên giường không muốn động đậy.
Diệp Thù Yến đã dậy từ sớm, đang tựa vào đầu giường xem tin tức. Cảm nhận được tiếng động, anh rất tự nhiên vươn tay ra xoa xoa đầu cô. [Thật dễ thương, sao có thể xinh đẹp thế nhỉ?]
Một giọng nam trầm ấm đột nhiên vang lên trong đầu, Đường Noãn sửng sốt, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn Diệp Thù Yến. Diệp Thù Yến cũng đang cười nhìn cô.
[Sao hôm nay cô ấy lại không thấy mình đẹp trai nữa vậy? Vẻ mặt còn mơ hồ thế kia. Mềm quá!]
Sau đó anh đưa tay ra nhéo nhéo má cô. Đường Noãn: . . .
Cô nhìn Diệp Thù Yến, có chút chần chừ, hình như cô có thuật đọc tâm? Mà Diệp Thù Yến lại không có? Nghĩ đến khả năng này, Đường Noãn lập tức xác nhận thử: [Chồng ơi, chồng ơi, chồng ơi].
Diệp Thù Yến nhìn cô hồi lâu mới nói: “Trong lòng em vừa nãy có phải là đang nghĩ đến chuyện gì không?”
Đường Noãn gật đầu.
Diệp Thù Yến lộ ra vẻ kinh ngạc: “Anh không nghe thấy suy nghĩ của em nữa!”
Đường Noãn cũng giả bộ trợn tròn mắt kinh ngạc: “Thật sao?”
Diệp Thù Yến nhìn chằm chằm Đường Noãn, xác thực là không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa, trong lòng anh có chút bất ngờ, nhưng anh thấy vui vẻ nhiều hơn. Anh nằm xuống với cô, ôm Đường Noãn vào lòng, vui vẻ nói: “Như vậy em không cần phải trốn anh nữa, hôm nay có thể ở nhà không?”

Bình luận

Để lại bình luận