Chương 310

Việc thu dọn hành lý cũng không khó, đặt đồ bọn họ mang về là xong. Hai vợ chồng đã trải qua chung sống với nhau được một thời gian nên rất hiểu đối phương. Cái đồ nào đặt ở chỗ nào, không cần hỏi Đồng Nghiên cũng có thể rõ ràng.

“Sao không gọi em?” Sau khi Đồng Nghiên tỉnh dậy phát hiện tất cả đều thu dọn ổn thoả, ngay cả đồ ăn cũng được xử lý sạch sẽ.

Hạ Quân cao lớn thắt cái tạp đề xinh xắn của cô bận rộn trong phòng bếp. Nhìn động tác đâu vào đấy của anh, đẹp de như bức tranh.

Đồng Nghiên ôm lấy anh đẳng sau, vùi mặt vào sau lưng anh.

Hạ Quân đang nhào mì trong tay, nhận thấy hành động của Đồng Nghiên thì nhếch miệng cười: “Phụ nữ có thai phải ngủ nhiều. Thấy em ngủ ngon như vậy anh nào nỡ gọi em? Trên đường làm em mệt chết rồi? Ngoan, không muốn ngủ thì ra ngoài chơi.”

“Anh cứ vậy sẽ chiều em hư mất.” Đồng Nghiên rưng rưng nói: “Chồng…” Hạ Quân cứng do cả người.

Vợ quá nhiệt tình thì làm sao bây giờ? Làm tim anh ngứa ngáy, lại muốn làm chút chuyện nhiệt tình hơn nữa để đáp lại.

Nhưng nghĩ đến tình hình sức khoẻ của cô, anh cũng không dám xẵng bay Chỉ âm thầm nghĩ đợi vợ sinh xong sẽ lăn qua lăn lại với cô nữa, để cô lúc nào cũng quyến rũ anh.

“Hình như tôi nghe thấy có tiếng trong phòng của Nghiên Nghiên và tiểu Quân.” Bên ngoài vang lên giọng nói của bà nội Hạ: “Không phải trộm chứ?”

“Không thể nào! Ban ngày ban mặt, trộm nào đám càn rỡ như vậy?” Trả lời là một người già khác, chắc là bạn mà bà nội Hạ dẫn về.

“Không được, tôi phải đi vào xem xem. Chị ở đây canh, tôi về lấy chìa khoá mở cửa.” Bà nội Hạ nói xong bèn bước nhanh vào phòng bên cạnh.

Nhà ở của thời lớn bây giờ cách âm không tốt, Hạ Quân và Đồng Nghiên nghe thấy tiếng của bà nội Hạ, hai người dở khóc dở cười.

Nếu bên trong thật sự có trộm, với tình hình của bà nội Hạ cùng với bà khác thì hai người cũng kéo không nổi! Lúc này phải tìm một người trẻ tuổi khoẻ mạnh đến, nếu thật sự không kịp, thà rằng của cải trong nhà bị tổn thất cũng không nên tuỳ tiện hành động.

Đồng Nghiên mở cửa ra. Bà nội Hạ đang lục chìa khoá ở bên trong, thấy cửa mở ra thì gương mặt có hơi lờ mờ.

“Nghiên Nghiên? Tiểu Quân? Hai đứa về rồi?” Bà nội Hạ kích động nói: “Về khi nào vậy? Sao không nói cho mọi người biết trước?”

Hạ Quân cười cười với bà đẳng sau: “Chào bà, cháu là Hạ Quân. Ban nãy làm hai bà sợ, thật xin lỗi.”

Bình luận

Để lại bình luận