Chương 315

Đúng thật anh có chút hảo cảm với Đồng Nghiên, nhưng chỉ dừng tại đó. Khi nghe nói cô đã có vị hôn phu anh đã biết không thể tiếp tục.

“Đúng là vô dụng.” Lão Ngọc đau lòng vô cùng: “Ánh mắt cũng không tồi, nhưng lại quá ngu ngốc. Cô gái tốt như vậy lại không biết nắm chắc thời cơ. Ông đã tạo cho cháu thời cơ tốt như vậy, chỉ cần biết nắm bắt một chút, cô gái nào mà không theo đuổi được? Cháu thì ngược lại, thua bởi tiểu tử thúi Hạ Quân.”

Ngọc Trạch đạm bạc nói: “Thời cơ cũng rất quan trọng.”

“Không có thời cơ thì tạo ra thời cơ. Thôi bỏ đi, bây giờ nói cái này có ích gì đâu? Vợ tốt đã thuộc về nhà người khác rồi.” Lão Ngọc tỏ vẻ vô cùng đau lòng: “Ông cũng không yêu cầu cao gì, chỉ cần cháu mang về một cô gái ngoan ngoãn hiền lành, có thể sinh con là được.”

Ngọc Trạch đối với vấn đề này đã tập mãi thành quen. Lần trước nói lại vài câu với ông, ông liền nháo trốn ra khỏi nhà làm cả nhà sợ hãi đi tìm. Vì chuyện này, người trong nhà đã tỏ thái độ với anh, thậm chí ra lệnh trong vòng ba tháng anh phải tìm ra cô vợ kết hôn.

Ha ha! Nếu tìm dễ như vậy, anh còn độc thân đến bây giờ sao?

“Con gái nhà họ Trương mới từ nước ngoài về, lớn lên cũng xinh đẹp. Không phải hồi nhỏ tụi cháu hay chơi cùng sao? Nếu không cháu xem thử thế nào?”

Lão Ngọc nhìn Ngọc Trạch. Gương mặt già nua tràn đầy chờ mong.

Ngọc Trạch không thể nói lời từ chối nên đành phải gật đầu.

Chỉ là xem mắt, không được anh sẽ không miễn cưỡng bản thân.

Mười tháng mang thai một lần sinh nở, loại thống khổ sinh con này Đồng Nghiên đã từng trải qua ở đời trước, có thể nói là sống không bằng chết,

Có người nói, thời điểm phụ nữ sinh con giống như bị đánh gãy hai mươi cái xương sườn, đó là loại đau đớn còn hơn mười lớn khổ hình. Có thể thấy tình thương của mẹ thật là vĩ lớn, thậm chí là cường lớn. Bằng không sao có nhiều phụ nữ lại chịu được loại đau đớn này để sinh con, vì bẩm sinh phụ nữ đã có tình thương của mẹ trong người.

Thời điểm Đồng Nghiên bị đẩy vào phòng sinh, cô nhìn thấy gương mặt nôn nóng của người đàn ông, tuy cô đang rất đau đớn, nhưng gương mặt cô vẫn mang theo ý cười trấn an anh.

Đời này cô vì người đàn ông mình yêu mà sinh con, dù có đau đớn muốn chết, nhưng cô vẫn thấy đây là chuyện hạnh phúc nhất đời này của cô.

So sánh với những người phụ nữ bên cạnh đang la hét gào khóc, thì Đồng Nghiên lại rất bình tĩnh. Tuy cô cũng rất thống khổ, nhưng lại không la hét, mà cô nghĩ cách khống chế hô hấp của bản thân, nỗ lực giảm bớt sự đau đớn trên người.

Bình luận

Để lại bình luận