Chương 322

Đường xưởng trưởng biết Đường Vĩ để ý cô gái này nhưng ông cố níu giữ cô lại không phải vì Đường Vĩ, mà vì mấy người lãnh đạo hôm nay nói.

Lãnh đạo đã chỉ đạo phải đào tạo cô trọng điểm, nếu hôm nay làm cho cô đi mất, sau này lãnh đạo biết làm sao ông còn ăn được trái tốt nữa? “Cảm on xưởng trưởng yêu mến, nhưng cháu vẫn quyết định nghỉ việc.”

Đồng Nghiên không dám xé mặt với bọn họ, mặc dù trong lòng không còn kiên nhẫn nhưng vẫn nói chuyện hòa nhã với bọn họ.

Tất cả đều vì ba lăm đồng tiền đó.

“Như vậy đi! Trước tiên con sẽ nghỉ việc một thời gian. Chờ đến khi cơ thể con khỏe hơn, có thể quay về làm việc, thì con lại đến tìm xưởng trưởng nhờ bác giúp đỡ?”

Dĩ nhiên cô không trở về, nói như thế là vì muốn bọn họ buông lỏng.

“Cái con bé này sao cứng đầu như vậy? Được rồi! Trước tiên bác sẽ phê duyệt cho cháu từ chức, phát 35 đồng tháng trước cho cháu. Còn khen thưởng danh hiệu công nhân tiên tiến này sợ cháu không giành được nữa. Nếu cháu không đi thì nói, khen thưởng này vẫn là của cháu.”

Lúc về đến nhà, nhà cửa đã được dọn dẹp sạch sẽ, còn phục hồi hoàn mỹ những chỗ Đồng Nghiên bày biện trang trí. Nhưng bọn họ vừa mới trở về, trong nhà còn chưa chuẩn bị nôi cho Hạ Hi sử dụng. Ngày mai bọn họ sẽ vào thành phố một chuyến, để mua cho Hạ Hi những vật dụng cần thiết.

Thời gian dần trôi, Hạ Hi từng ngày lớn lên, từ một bánh bao nhỏ cần phải bế trên tay giờ đây đứa nhỏ đã có thể bò trên đất, nhưng đối với đứa nhỏ này, Hạ Quân lại hận đến ngứa răng.

Cả ngày Hạ Hi bám dính Đồng Nghiên, Hạ Quân căn bản là không cách nào được thân thiết với cô. Mỗi lần cùng cô thân mật một chút, thằng nhóc thúi lại gào khóc để hấp dẫn sự chú ý của cô. Hạ Quân rất tức giận, nhưng chỉ có thể phát tiết lửa giận của bản thân trên sân huấn luyện. Khiến đám nhóc cùng anh huấn luyện sắp quỳ lạy tiểu tổ tông nhà Hạ gia rồi.

Đồng Nghiên biết người đàn ông của cô đang giận dỗi với đứa nhỏ. Mỗi ngày cô phải trấn an cả hai đứa nhỏ trong nhà. Nhưng cô cam tâm tình nguyện.

“Ông xã” Đồng Nghiên ôm Hạ Hi vào nhà, cô thấy Hạ Quân đang hậm hực ngồi trên ghế, một bộ dáng thâm cừu lớn hận.

“Hạ Hi đã một tuổi rồi, có thể đi đường được, em cần gì phải ôm nó?” Hạ Quân ghen ghét mà trừng mắt nhìn Hạ Hi.

Đồng Nghiên bất đắc dĩ mà nhìn “đứa con lớn” nhà mình, cô bật cười nói: “Hạ Hi còn chưa đi đường dài được, anh gấp cái gì? Dù có thể đi được, lúc bắt đầu đi sẽ nghiêng ngả lảo đảo, rất dễ té ngã”

Bình luận

Để lại bình luận