Chương 4

“Oa! Đây, đây là cha em bắt cho, cho mẹ em ăn, còn cho em hu hu ~”Ba đứa trẻ khá nhỏ bị trẻ lớn vây chính giữa chính là ba đứa con trai của cô, người nói chuyện là Tiểu Bảo, khóc nước mắt nước mũi tùm lum, còn không quên giành lại con cá trong tay đứa trẻ lớn.
Hai đứa trẻ siết chặt nắm tay ở bên cạnh cậu bé tức giận nhìn đứa trẻ lớn là Đại Bảo và Nhị Bảo.
Đứa trẻ lớn dẫn đầu cướp cá là con của anh ba nhà họ Lý, tên Thiết Trụ, bình thường rất càn rỡ, rất ít đi làm, dẫn một đám đàn em rong ruổi trong thôn.
Thời này, nhà nào cũng nghèo, một năm đều không ăn được mấy miếng thịt, nhưng Lý Thâm giỏi giang, thường sẽ săn chút đồ rừng về cho cô và ba đứa con ăn.
Cha Lý có tổng cộng ba trai hai gái, họ thuộc thứ hai, bởi vì cô gả vào không đi làm, lại sinh ba đứa con, có chị em dâu bất mãn, bèn chia nhà ra.
Những đứa trẻ côn đồ không ăn được thịt như Thiết Trụ này bèn nảy ra ý tưởng, thường xuyên nhân lúc Lý Thâm vắng nhà ức hiếp ba đứa trẻ.
Thiết Trụ cười nói: “Tao nói ba chúng mày có phải ngu không? Mẹ mày rất ích kỷ, mày đưa cá này cho mẹ mày vẫn sẽ bị cô ta ăn hết một mình, chúng mày không ăn được chút gì đâu, chi bằng cho ông bà, tới lúc đó nấu xong còn có thể bưng cho chúng mày hai miếng.
”“Cái đó phải cho mẹ em ăn, anh trả cá cho em.
” Tiểu Bảo đi lên muốn giành.
“Không đưa!” Thiết Trụ nói xong, sau đó ném con cá cho một đứa trẻ khác: “Cẩu Đản, bắt lấy, chúng ta đã lâu rồi chưa ăn thịt!”Nói xong, thuận tay đẩy một cái, Tiểu Bảo suýt ngã, Đại Bảo vội vàng đỡ em trai.
Nhị Bảo vốn muốn giành cá, vừa thấy Thiết Trụ đẩy Tiểu Bảo, quay đầu vung đấm về phía Thiết Trụ: “Không cho anh đánh Tiểu Bảo!”Thiết Trụ không chú ý, thật sự bị Nhị Bảo đánh một cái.
Nhị Bảo nhỏ người, mới sáu tuổi, đánh không đau bao nhiêu, nhưng cậu ta mất mặt, lập tức thẹn quá hóa giận, vươn tay muốn đánh Nhị Bảo, bỗng dưng bị người ta túm lấy cổ áo.
.

“Ai?” Thiết Trụ bị kẹt cuống họng, hô hấp không thông, mặt đỏ lên, đưa tay ra sau bắt lấy người phía sau, ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt hơi lạnh của Thẩm Y Y.
“Bác, bác hai?” Thiết Trụ lập tức cứng người.
“Cậu muốn đánh ai?” Thẩm Y Y híp mắt.
“Con, con.” Thiết Trụ nhìn gương mặt trắng nõn xinh đẹp, lại lộ ra ý lạnh của Thẩm Y Y, sợ hãi nuốt nước bọt: “Con, không đánh ai.”
“Nói láo!” Nhị Bảo lập tức cáo trạng, nói to: “Mẹ, Thiết Trụ anh ấy vừa mới đẩy Tiểu Bảo, hại Tiểu Bảo suýt ngã, anh ấy còn giành cá của chúng con!”
Thiết Trụ trừng Nhị Bảo: “Câm…đau đau đau.”
Thẩm Y Y xách cổ áo cậu ta lên, cười như không cười: “Cậu bảo ai câm miệng?”
“Con khụ khụ hu hu ~” Thiết Trụ đau tới khóc: “Con, con không dám nữa, hu hu, bác hai, bác tha cho con đi.”
“Biết sai chưa?” Thẩm Y Y bất động: “Còn dám bắt nạt ba đứa, giành đồ của chúng nữa không?”

Bình luận

Để lại bình luận