Chương 1272

Thẩm Nhất Lạc đang suy nghĩ cô bé nói thế là có ý gì, vừa quay đầu liền thấy Tần Thiệu Hiên mang giày trượt băng lướt tới, trên gương mặt là nụ cười xán lạn: “Nhất Lạc, tớ đã tìm được cậu rồi, tớ có chuyện tốt muốn chia sẻ với cậu!”
“Sao cậu lại tới đây?” Thẩm Nhất Lạc trượt qua đó, tay của hai người rất tự nhiên mà di chuyển gần vào nhau: “Chuyện gì thế?”
“Bố mẹ tớ đồng ý chuyện tớ đi du học rồi.” Tần Thiệu Hiên kích động nói.
Đôi mắt Thẩm Nhất Lạc sáng lên: “Thật sao!”
Lúc này An An và người yêu của cô bé vừa khéo trượt qua đây, bỗng nhiên ác ý xô Thẩm Nhất Lạc về phía Tần Thiệu Hiên.
“Thật đó… Nhất lạc cẩn thận!” Tần Thiệu Hiên giúp Thẩm Nhất Lạc, cau mày nhìn về phía An An, lửa giận dâng lên: “Sao cô ấy dám đẩy cậu, ngộ nhỡ tớ không có ở đây đỡ cậu, cậu ngã thì phải làm sao?”
Thẩm Nhất Lạc đứng vững, nhìn về phía An An, có chút cạn lời với hành vi hỗ trợ thúc đẩy của An An, trấn an Tần Thiệu Hiên: “Tớ không sao.”
Tần Thiệu Hiên không phục, kéo Thẩm Nhất Lạc muốn đi giáo huấn An An.
“Giáo huấn” này dĩ nhiên không phải đi đánh người, Tần Thiệu Hiên tinh thông kỹ thuật trượt băng dọa An An với người yêu của cô bé chút xíu vẫn dư sức.
An An và người yêu của cô bé không phải là đối thủ của Tần Thiệu Hiên, nhiều lần An An cho là mình sắp ngã, bị dọa sợ kêu lên a a, cuối cùng được người yêu của cô bé ôm vào lòng mới trốn thoát một kiếp. An An tức giận đến dựng tóc.
Tần Thiệu Hiên cười ha ha, Thẩm Nhất Lạc cũng bị chọc cười, lanh lợi kéo cậu bé thoát khỏi chiến trường.
“Người chị này của cậu chả biết đùa gì cả.” Tần Thiệu Hiên báo thù cho Thẩm Nhất Lạc, mặt mày tươi rói.
Thẩm Nhất Lạc cũng cảm thấy chị An An không biết đùa, có điều: “Người yêu của chị ấy rất tốt, nhìn văn nhược, nhưng mỗi lần đều che chở cho chị An An!”
“Tớ cũng che chở cậu!” Tần Thiệu Hiên không vui khi Thẩm Nhất Lạc khen đứa con trai khác, thốt ra, nói xong sửng sốt mấy giây, sau đó quan sát Thẩm Nhất Lạc.
Thẩm Nhất Lạc từ chối cho ý kiến, gắt giọng: “Tớ biết cậu sẽ che chở tớ mà!”
Tần Thiệu Hiên lại nở nụ cười, dẫn cô bé trượt phi tốc cách một khoảng trên mặt băng, cậu bé thấp thỏm nói: “Nhất Lạc, chờ chúng ta đi du học, cậu… Làm người yêu của tớ có được hay không?”
“Được!” Thẩm Nhất Lạc ngoái nhìn cậu bé cười một cái.
Tần Thiệu Hiên!!!
Trả lời nhanh vậy sao???
Trong lòng của cậu bé reo vang, không kìm được ôm Thẩm Nhất Lạc, Thẩm Nhất Lạc cười vươn tay ôm lại cậu bé.
Cái bóng hai người ôm nhau được ánh chiều tà kéo đi rất kéo dài.

Bình luận

Để lại bình luận