Chương 68

Tiêu Vu Uyên vỗ mông nàng, hắn bôi lên mông nàng rất nhiều dịch bôi trơn, tay hắn đầy dịch bôi trơn đỡ lấy mông nàng.
Ngón tay hắn cắm vào tiểu huyệt nàng, “Ưm… Chủ nhân… Trướng quá…”
Trì Tố Tố hơi giãy giụa lại bị nam nhân đánh một cái lên mông, “Đừng nghịch ngợm.”
Tiêu Vu Uyên xoa nắn âm đế nàng, toàn bộ bàn tay cắm vào tiểu huyệt nàng, “A… Trướng quá… Trướng quá…”
“Đồ dâʍ đãиɠ, một lát nữa là ổn thôi.” Tiêu Vu Uyên ấn eo nàng, tay hắn chậm rãi hoạt động, đầu tiên là xoay tròn sau đó lại chậm rãi cắm vào trong cho đến khi tay hắn chạm đến tử ©υиɠ nàng.
Trì Tố Tố vô cùng đau đớn, nàng cắn môi rêи ɾỉ, “Ư ư…” Thân dưới vì đau đớn mà mυ”ŧ chặt lấy tay nam nhân.
Tiêu Vu Uyên khó khăn chuyển động bàn tay, hắn bắt lấy tử ©υиɠ nàng không ngừng lôi kéo, ngón tay cắm vào bên trong tử ©υиɠ nữ nhân, bụng nhỏ gồ lên một đoạn hình nắm tay.
“A… A… Hỏng rồi… Sắp hỏng rồi…” Trì Tố Tố trợn trắng mắt, thân dưới bị căng đến khó chịu, nhìn cũng không sờ tới, xúc giác càng mẫn cảm, đau đớn trên ngực không tính là gì.
Tiêu Vu Uyên nắm tay lại rồi chậm rãi rời khỏi, toàn bộ âʍ đa͙σ vì tay đang ra ngoài nên hơi nhô lên, thịt non trên vách thịch bị kéo ra ngoài một ít bao chặt lấy tay hắn.
“Ư ư… A…” Tiểu huyệt chưa khép lại đã bị côn ŧᏂịŧ hung hăng xỏ xuyên, khuôn mặt nàng đầy nước mắt, bị làm đến mức ngất đi…
______________
Lúc Trì Tố Tố tỉnh lại là buổi tối, ngực không còn trướng đau, tiểu huyệt cũng không còn trứng rung, Tiêu Vu Uyên đang ngồi ơ một bên sô pha đọc sách, hắn nghe thấy tiếng động thì lập tức đứng lên đỡ nàng.
“Thế nào rồi, có ổn không?”
“Không sao đâu.” Trì Tố Tố lắc đầu, “Sao ngực ta…” Chẳng lẽ ngày cuối cùng Tiêu Vu Uyên không chơi?
“Ta đã châm cứu cho nàng, ngày mai nghỉ ngơi cho khỏe, không dạy dỗ nữa.” Tiêu Vu Uyên ôm eo nàng rồi hôn lên mặt nàng.
“Ưm, được, phu quân.”
“Ngày mai muốn đi đâu chơi?” Tiêu Vu Uyên vuốt tóc nàng, tuy thiếu một ngày dạy dỗ có hơi tiếc nhưng ngẫm lại nữ nhân của hắn vui vẻ là quan trọng nhất.
“Nghe nói Thiên Sơn tuyết liên nở hoa rồi, ta muốn, phu quân lấy cho ta được không?” Trì Tố Tố dựa vào ngực hắn làm nũng.
“Được, nàng muốn gì ta cũng lấy cho nàng.” Tiêu Vu Uyên ôm nàng vào lòng. Trì Tố Tố dựa vào ngực nam nhân, lắng nghe nhịp tim trầm ổn của hắn, cùng nhau ngắm nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.
Ta đây muốn ánh trăng kia chàng có thể hái xuống cho ta không?” Trì Tố Tố nghịch ngợm chỉ vào ánh trăng.
“…Hái.” Tiêu Vu Uyên nhéo tay nàng, ấn nàng lên giường rồi áp người xuống, trong phòng một màn xuân sắc.
Ánh trăng ngoài cửa tựa như bị dọa, nó lặng lẽ trốn sau tầng mây thật dày, tầng mây mạnh mẽ bao lấy ánh trắng, an ủi nó…
Ta tên Tiêu Trì, 6 tuổi kế thừa đất phong của cha ta.
Nghe bọn hắn nói, khi ta còn nhỏ cha ta rất thương ta, tốt với ta đến mức quên cả nương ta. Sau đó nương liền không vui cướp cha ta đi rồi.
Nhưng trong ký ức ta tới nay, hình như cha ta cũng không thích ta, hắn chưa từng cười với ta, chỉ có ở trước mặt nương thì mới có thể cười một cái.
Nhưng xoay người một cái lại giáo huấn ta, nói ta lớn như vậy còn dính nương, không biết xấu hổ, không có tiền đồ.
Năm ấy ta vừa mới 2 tuổi, tự nhiên ta khóc, nhưng cha ta còn mách nương ta nói ta vì đái dầm mà khóc, nhưng từ khi ta 1 tuổi đã khôn đái dầm nữa rồi…
Đúng rồi, nói đến nương ta đi. Khi không có cha ta, nàng sẽ cười với ta, cho ta ăn. Nhưng mỗi khi cha ta tới thì nàng trực tiếp chạy đến bên cha ta, đoạt cha ta đi rồi, xem ra điều bọn họ nói là đúng. Ta chán ghét nương ta, sau đó có thể nàng biết ta không thích nàng nàng cũng không thích bế ta nữa.
Sau đó, ta nghe nói bọn họ muốn rời đi, ta muốn đi cầu xin bọn họ đừng đi, ta sẽ nghe lời, không chán ghét nương ta.
Nhưng khi ta thấy cha dùng roi đánh nương ta, khiến nương ta khóc, nương còn không ngừng gọi “Cha”, chẳng lẽ nương là tỷ tỷ của ta, về sau cha cũng đánh ta như vậy, ta sợ tới mức chạy thật nhanh về phòng không dám nói với kẻ nào sự việc này.
Xem ra nương ta cũng không ghét ta mà à bảo vệ ta, ta lại không chán ghét nàng, ta nhất định phải cố gắng, sau đó cứu nương ta ra.
Sau đó, bọn họ đi rồi, lặng lẽ trốn đi. Ta cũng từng chút từng chút lớn lên, đã hiểu biết những việc đó.
Gặp được người quan trọng nhất trong sinh mệnh, nhìn kiều thê cùng với nhi tử vừa mới đầy tháng ngủ say bên người.
Ta lặng lẽ chọc tên nhóc kia một cái, quả nhiên hắn khóc rống lên. Thê tử quay đầu chui vào lòng ta bất mãn lẩm bẩm hai câu, “Sao vừa mới ngủ đã khóc thế, để cho họ bế nó ra ngoài đi, tên nhóc này, một chút cũng không bớt lo.”
Ta cười vỗ về thê tử rồi phân phó hạ nhân bế hài tử ra ngoài rồi vừa lòng ôm thê tử. Rốt cuộc ta cũng hiểu vì sao cha ta lúc ấy vì sao lại đối xử như vậy với ta.

Bình luận

Để lại bình luận