Chương 1051

Mục Vân Đông nói: “Lúc trước bác sĩ nói nguyên văn là, con chỉ là khó có con, chứ không phải là hoàn toàn không thể sinh con, chỉ là tỷ lệ này rất nhỏ, lớn khái chỉ khoảng một hai phần trăm.”
Giọng trách móc của Mục phu nhân đột nhiên dừng lại.
Lúc trước hình như bác sĩ đã nói như vậy, bà ta cũng không biết lúc đó mình nghĩ gì nữa, cứ như nghe những lời này xong, bà ta đã kiên định cho rằng con trai mình không thể sinh con.
Vậy nên, là do bà ta hiểu lầm sao?
Đầu óc còn chưa nghĩ thông suốt, lại nghe Mục Vân Đông thúc giục bà ta: “Mẹ, bây giờ con không ở nhà, Trường Nguyệt chỉ có thể nhờ mẹ chăm sóc rồi, mẹ nhất định phải giúp con chăm sóc cô ấy thật tốt, trước đây con chưa từng nghĩ đời này mình còn có thể có con, ngày nào cũng lo lắng sợ hãi, chỉ sợ Trường Nguyệt biết con lừa cô ấy kết hôn sẽ không cần con nữa, chỉ mong ông trời thương xót con, bất kể là con gái hay con trai, chỉ cần cho hai đứa con có một đứa con là được, bây giờ vất vả lắm mới có, nếu có chuyện gì không may, sau này còn không biết có cơ hội nữa không, mẹ nhất định phải giúp con chăm sóc cô ấy thật tốt nhé!”
Cuộc điện thoại này của Mục phu nhân không những không thể trách móc An Trường Nguyệt, ngược lại còn khiến bà ta cảm thấy rất áy náy.
Bây giờ phải làm sao đây?
Con trai còn bảo bà ta giúp nó chăm sóc vợ thật tốt, thế mà bà ta lại chọc giận con dâu vừa mới mang thai.
Nhìn bộ dạng đó, có vẻ như rất tức giận.
Con trai cũng đã nói, An Trường Nguyệt không biết chuyện lúc đó hắn không thể sinh con, xem ra, thằng nhóc đó đã toại nguyện lừa được một cô vợ nhưng lại khiến bà ta ở giữa khó xử.
Bà ta vẫn luôn cho rằng, An Trường Nguyệt biết hết mọi chuyện mà vẫn đồng ý kết hôn, lúc đó còn thấy tuy tính tình cô ấy không tốt lắm nhưng may mà còn coi trọng tình nghĩa.
Giờ mới biết, hóa ra cô ấy vẫn luôn không biết.
Mục phu nhân cũng rất thương Vân Đông nhưng không còn cách nào khác, con trai là ruột thịt.
Cùng một chuyện, lỗi của con trai và lỗi của con dâu vẫn khác nhau, có lẽ không phải chỉ có một mình bà ta có cách làm như vậy, con mình sinh ra và con người khác sinh ra, nếu hỏi bà ta thương ai hơn thì chắc chắn là thương con mình sinh ra.
Tại sao Mục Vân Đông lại nói như vậy, Mục phu nhân không hề nghi ngờ chút nào, thằng nhóc này từ nhỏ đến lớn chẳng ra dáng gì, làm ra chuyện như vậy cũng không có gì lạ.
Ngược lại là An Trường Nguyệt, bà ta có coi thường cô ấy đến mấy cũng không thể nói trái với lương tâm, về bản chất mà nói, cô gái đó thực sự thông minh, lại còn khá thẳng thắn.
Mục phu nhân nhìn người đúng là không được, An Trường Nguyệt thông minh thì đúng nhưng nói thẳng thắn thì không tính.
Nhiều nhất là, đôi khi nói chuyện hơi thẳng.
Mục Vân Thiên cũng vội vã từ bên ngoài về, đến nhà thì thấy mẹ mình đang chìm trong sự hoài nghi về bản thân.
Mục Vân Thiên rất giỏi trong nghệ thuật nói chuyện, cũng tương đương với việc tẩy não một nửa, gần như là khi An Trường Nguyệt trở về nhà An Hồng Đậu, Mục phu nhân đã bắt đầu suy nghĩ xem làm thế nào mới có thể đón người đã đắc tội trở về.
Ít nhất, phải đón người về trước khi con trai trở về.
Nhưng bà ta không biết, Mục Vân Đông vừa cúp điện thoại với bà ta đã gọi điện đến nhà họ An.
Xác định An Trường Nguyệt không sao, hắn mới yên tâm.

Bình luận

Để lại bình luận