Chương 284

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 284

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Trời sập
Trước đây nàng không có cảm giác gì, chỉ nghĩ rằng sư muội không có ý gì với Tề Thiên là tốt nhất. Nhưng ngay lúc này, Nam Hi lại đột nhiên cảm thấy Tề Thiên có bất kỳ ý nghĩ gì với Lạc Đình Vân cũng đã là vấy bẩn sư muội băng thanh ngọc khiết của nàng rồi.
Nam Hi chán ghét dời mắt, không nhìn Tề Thiên nữa.
Lý Vân Tranh nhanh chóng liên lạc với nhà họ Lạc, sau đó lại nhìn Nam Hi, nói: “Nhà họ Lạc nói muốn đưa Lạc Đình Vân về.”
Điều này cũng nằm trong dự liệu, Nam Hi khẽ gật đầu.
“Vâng.”
Lý Vân Tranh nói với Nam Hi một tiếng, sau đó không định nghe nàng nói gì thêm mà bắt đầu suy nghĩ về việc sắp xếp cho Lạc Đình Vân.
[Trong cốt truyện hình như là nhân lúc người khác không chú ý, Tề Thiên đã đưa sư muội đi, sau đó bắt đầu chuẩn bị những thứ có thể chữa trị cho sư muội.]
Nghe vậy, động tác của Lý Vân Tranh khựng lại, hơi nheo mắt.
Nhưng nàng ấy lại nhanh chóng mỉm cười: “Nếu vậy thì ta sẽ đích thân đưa Lạc Đình Vân về.”
Nam Hi đang chậm chạp suy nghĩ về việc có nên phá hoại cốt truyện này hay không thì lại nghe thấy câu này của Lý Vân Tranh. Nàng liền kinh ngạc nhìn qua.
Nụ cười của Lý Vân Tranh vẫn không thay đổi, nhìn Nam Hi: “Sư điệt, sao vậy? Có chuyện gì muốn nói với ta sao?”
Nam Hi muốn nói lại thôi, sau đó lại im lặng một lúc, cuối cùng lắc đầu.
“Không có gì.”
Lý Vân Tranh đưa người đi là an toàn nhất, nàng không có lý do gì để ngăn cản, huống hồ nếu Lý Vân Tranh đã nói vậy thì cũng tức là đã quyết định thay nàng.
Nếu để Lạc Đình Vân bị Tề Thiên đưa đi, Nam Hi cũng thấy rất khó chịu.
Vì vậy nàng không nói gì thêm nữa, chỉ nhìn Lý Vân Tranh đặt người lên một pháp khí phi hành hình lá cây, dùng linh thừng buộc lại, trước khi rời đi còn nháy mắt với Nam Hi, cười nói: “Các con cứ về trước đi, ta sẽ trở lại ngay.”
Nói xong, cả nàng ấy lẫn Lạc Đình Vân đều đã biến mất.
Nam Hi ngẩn ngơ một lúc, lúc gọi đệ tử về tông môn thì mới nhận ra…
[Tại sao hôm nay hệ thống lại yên lặng như vậy?]
Hệ thống làm sao mà dám không yên lặng được? Nếu là người khác phá hoại cốt truyện thì nó còn có thể làm bộ làm tịch, nhưng người đó là Lý Vân Tranh, vậy nên nó lập tức không dám nói một lời.
Khi Nam Hi nghi hoặc, hệ thống mới chậm rãi lên tiếng.
[Tiếp theo là cốt truyện Tề Thiên muốn rút căn cốt, ký chủ phải chuẩn bị tinh thần.]
Nghe vậy, Nam Hi bèn nhìn Tề Thiên lần cuối. Nàng không nói gì, mặt cũng không có biểu hiện gì, chỉ dẫn mọi người rời đi.
Nhưng sau đó mọi người không nghe thấy tiếng lòng của Nam Hi nên không khỏi lo lắng cho nàng.
Đó là căn cốt đó!
Làm sao họ có thể đứng yên nhìn căn cốt của sư tỷ bị người ta lấy đi chứ?
Khi Tề Thiên hoàn hồn, ngẩng đầu lên thì lại va phải ánh mắt căm phẫn đầy căm ghét của các đệ tử Thiên Vân Kiếm Tông. Hắn ta hơi sững sờ, hiếm khi cảm thấy khó hiểu như vậy.
Các đệ tử Thiên Vân Kiếm Tông ghét hắn ta đã lâu, nhưng chưa bao giờ như hôm nay, cứ như giữa họ có mối thù sâu đậm vậy.
Nhưng mà…
Tề Thiên không để tâm nhiều đến mọi người, chỉ nhanh chóng nghĩ đến Lạc Đình Vân.
Hắn ta muốn cứu Lạc Đình Vân, muốn chàng tỉnh lại, tình cờ thay, hắn ta cũng biết một chút về tình trạng của Lạc Đình Vân, nếu không có gì ngoài ý muốn thì có lẽ hắn ta biết cách chữa trị.
Nghĩ vậy, hắn ta bèn im lặng rời khỏi tòa thành.
Sau khi trở về tông môn, Nam Hi đợi Tề Thiên liên lạc. Nhưng sau khi đợi mấy ngày, thậm chí còn đã qua thời gian cốt truyện, nàng bất chợt cảm thấy có điều gì đó không đúng nên cũng lấy làm nghi hoặc.
Nàng hỏi hệ thống: [Có chuyện gì vậy? Chẳng phải hôm qua là thời gian Tề Thiên bắt đầu hành động sao?]
Hệ thống cũng thấy không đúng, thậm chí còn cảm thấy lo lắng, vội vàng nói: [Ta cũng không rõ, để ta xem tình hình chỗ Tề Thiên.]
Sau đó hệ thống im lặng.
Nam Hi nghĩ một lúc rồi cũng lười bận tâm, nhanh chóng nằm xuống.
Thiên tai trong giới tu tiên ngày càng nghiêm trọng, bây giờ bên ngoài đã có thể nói là dân chúng lầm than, dù nàng có nằm cũng không ngủ được. Nhưng các trưởng lão trong tông môn đã lệnh cho họ nghỉ ngơi, bởi sau đó còn một trận chiến lớn phải đánh.
Vì vậy, Nam Hi chỉ có thể nằm trong sân, không nghĩ không nhìn thì mới tạm thời làm dịu đi tâm trạng căng thẳng.
Nhưng nàng còn chưa kịp nhắm mắt nghỉ ngơi thì đã nghe thấy giọng nói máy móc của hệ thống kêu lên.
[A a a a a a a a a a!!!!]
Giọng kêu này không cao, thậm chí còn không có cảm xúc, nhưng chính vì hét lên bằng giọng máy móc không cảm xúc như vậy nên mới khiến người nghe cảm thấy kỳ lạ.
Nam Hi bật dậy, cảnh giác nhìn xung quanh.
[Có chuyện gì thế? Trời sập rồi sao?]

Bình luận

Để lại bình luận