Chương 294

: Độ kiếp
Có người đứng trên cao đang tuyên bố tội danh của Nam Hi.
Lời lẽ của những người xung quanh cũng tuôn ra không hề khách khí.
“Đây là Nam Hi sao? Trông cũng giống con người đó mà sao lại làm ra chuyện như vậy?”
“Bỏ mặc mạng sống của hàng vạn người chỉ để bảo toàn bản thân, chưa từng thấy ai mất mặt đến thế.”
“Nếu ta mà dạy dỗ ra đệ tử như thế này thì chi bằng chết đi cho xong.”
Nhưng lúc này, Nam Hi đứng giữa ánh mắt của mọi người lại như không nghe thấy những lời lẽ không hay này, hoặc có thể nói là nàng đã lọc bỏ chúng đi.
Nàng ngước mắt, nhìn vào ánh mắt quan tâm của Hòa Kiếm và các trưởng lão, trong đám đông còn có người không phục, lên tiếng bênh vực nàng.
“Nàng ấy đã cứu mạng ta, dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng ta tin rằng chuyện này không phải do nàng ấy cố ý.”
“Có lẽ có ẩn tình gì đó? Ta thấy Nam Hi là một người rất tốt.”
“Trong số các đệ tử tiên môn, người ta thích nhất là Nam Hi, các ngươi không được nói xấu nàng ấy nữa.”
Trong tất cả những lời châm chọc, những lời biện giải như vậy trở nên cực kỳ yếu ớt, nhưng số người lên tiếng bênh vực Nam Hi cũng không ít.
Nam Hi cũng không rõ mình đang nghĩ gì, đầu óc trống rỗng. Nàng nhớ lại những gì đã trải qua những ngày qua, nghĩ đến con đường mình đã đi trong cả trăm năm. Nghe những câu nói này, trong lòng nàng lại có cảm giác sảng khoái đến lạ.
[Ta bị hệ thống uy hiếp mà vẫn sống được nhiều năm như vậy, còn có thể được nhiều người yêu thích đến thế.]
Cùng với tiếng lòng của nàng còn có tiếng nói truyền tới từ phía trên.
“Ngươi có nhận tội không?”
Nam Hi cúi đầu: “Ta nhận tội.”
Trên quảng trường đã treo lơ lửng vô số thanh kiếm, những thanh kiếm này phát ra ánh sáng lạnh lẽo, treo cao trên bầu trời, chỉ cần nhìn thêm một chút là đã thấy mắt đau nhức.
Hòa Kiếm lo lắng nhìn về phía Lý Vân Tranh, truyền âm cho nàng ấy: “Vẫn chưa tìm thấy sao?”
“Chưa, chắc là Hi Nhi đã chuẩn bị kỹ càng, giấu người ở nơi khó tìm thấy.”
Nam Hi cũng nhìn thấy những thanh kiếm treo lơ lửng, nhưng tâm trạng lại càng thêm thoải mái.
Hoặc có thể nói cảm giác thoải mái này đã tồn tại vài ngày, và càng lúc càng mạnh mẽ, đến lúc này thì đã khó mà nhìn thấu.
“Hệ thống.” Nam Hi khẽ lẩm bẩm, không biết lúc này hệ thống có nghe được tiếng nàng không: “Nếu cậu thật sự có thể cho tôi làm lại từ đầu thì hãy để tôi trở về Thiên Vân Kiếm Tông.”
Giọng nàng rất nhẹ, vài âm tiết lơ lửng trong không khí, khiến người ta khó lòng nghe rõ.
Nhưng Lý Vân Tranh lại nghe rõ. Nàng ấy nhìn Nam Hi chăm chú, nhận ra tình trạng không bình thường của nàng. Dù tình thế lúc này rất nghiêm trọng nhưng nàng ấy vẫn không nhịn được nhướng mày.
Nói xong câu cuối cùng, Nam Hi chỉ cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng hơn rất nhiều, như thể một sự ràng buộc nào đó đã rời khỏi nàng.
Nam Hi chợt ngẩn người, nhưng còn chưa kịp cảm nhận sự thay đổi của mình thì khí tức trên người đã bắt đầu dao động, linh lực từ từ tụ lại trên người nàng.
Người ở vị trí cao nhất phát hiện ra điều bất thường đầu tiên, sắc mặt thay đổi, nói: “Lập tức…”
Hành quyết.
Hai chữ phía sau còn chưa kịp nói ra, Lý Vân Tranh đã đến bên cạnh Nam Hi, túm lấy cổ áo nàng, mỉm cười nói: “Con bé sắp đột phá rồi, để không ảnh hưởng đến Đảo Nổi, ta sẽ đưa con bé đi xa một chút.”
Khi bị đưa đi, Nam Hi vẫn còn cực kỳ ngơ ngác.
Nhưng vừa hạ xuống đất, nàng đã thấy Lý Vân Tranh đứng cách nàng một dặm, những lớn năng khác cũng không ngoại lệ mà đi theo.
Mây sấm nhanh chóng tụ lại trên đầu Nam Hi, trận thế đã hình thành, việc đến nước này, bọn họ chỉ có thể đợi Nam Hi độ kiếp xong mới hành hình.
Một lão giả tức giận nhìn Lý Vân Tranh: “Vừa rồi lập tức hành hình vẫn còn kịp! Như thế có thể chặn đứng quá trình hình thành mây sấm. Rốt cuộc ngươi cố ý kéo dài thời gian là có ý gì?”
Vẻ mặt Lý Vân Tranh vô tội, nhìn thẳng vào mắt của lão giả, đoạn chớp mắt đầy vô tội: “Lôi kiếp mà lại có thể chặn đứng? Xin lỗi, ta không biết.”
Lý Vân Tranh sống nhiều năm như vậy, lại không phải kẻ ngốc nên sao có thể không biết. Nhưng biết rõ Lý Vân Tranh đang giả bộ vô tội mà mọi người cũng không làm gì được nàng ấy.
So với họ, rõ ràng Nam Hi ở trung tâm cơn bão càng mơ hồ hơn.
Nàng nhìn lên lôi kiếp trên đầu, cẩn thận tính toán, cảm thấy mình có thể hoàn thành độ kiếp trước khi hơn mười nghìn người kia trở lại, rồi đi hết hành trình của cốt truyện.
Lúc này Nam Hi vẫn còn mù mờ về lý do đột phá.
Nhưng nhìn ánh sáng sấm sét lóe lên, nàng không nghĩ nhiều nữa, chuẩn bị đối mặt với lôi kiếp.
Trong quá trình đó, nàng còn nghĩ đến việc bị sét đánh chết thì sẽ thế nào, nhưng lại cảm thấy quá thảm hại, vậy nên đành từ bỏ ý nghĩ đó.

Bình luận

Để lại bình luận