Chương 305

: Đại kết cục [END]
Lúc này ai cũng hiểu ra, vội vàng bay theo đường sáng, chẳng mấy chốc đã đến địa chỉ mới của tông môn.
Theo lời Hòa Kiếm nói, mọi người cứ tưởng tông môn chỉ chuyển sang chỗ khác chứ thật ra còn lại vẫn như cũ, nhưng bây giờ nhìn lại, trong bố cục quen thuộc của tông môn lại có thêm rất nhiều nước.
Trước đây môi trường của Thiên Vân Kiếm Tông cũng khá tốt, nói đến nước thì cũng có một dòng suối chảy qua tông môn.
Nhưng suy cho cùng dòng suối đó vẫn rất ít.
Còn bây giờ, giữa các ngọn núi của Thiên Vân Kiếm Tông đều có sông chảy qua, còn có thêm vài cái hồ, phản chiếu màu sắc và bầu trời xung quanh.
Sự phân bố giữa các ngọn núi cũng có sự thay đổi tinh tế, nhìn bằng mắt thường cũng thấy đẹp hơn Thiên Vân Kiếm Tông cũ nhiều.
Lúc này giọng vui vẻ của Đại trưởng lão đã vang lên.
“Chúng ta đã sớm cảm thấy bố cục của Thiên Vân Kiếm Tông quá cũ kỹ, giờ bèn điều chỉnh một chút.”
Lúc này các đệ tử mới hoàn hồn khỏi nỗi kinh ngạc, đang định lên tiếng khen ngợi.
[Thật tuyệt vời!]
Trong lòng Nam Hi đã thể hiện thái độ tán thưởng chân thành nhất, sau đó mới nhận ra mình lại lỡ lời, nhưng nàng cũng lười quan tâm, ánh mắt lấp lánh.
[Làm từ bao giờ vậy? Sư tôn giấu ta kỹ quá… nhưng ta thích! Nếu có thêm vài suối nước nóng thì tuyệt cú mèo, nhìn thế này, có vẻ sư thúc cười như vậy cũng không hẳn là chuyện xấu.]
Theo lời của Nam Hi, các đệ tử cũng sôi nổi hẳn lên.
“Thật đẹp quá!”
“Vậy sau này chúng ta có thể nghịch nước không?”
“Từ trước đây là ta đã thấy nước trong tông môn quá ít rồi, nói theo phong thủy thì như thế cũng không tốt.”
“Sau này có thể ăn cá không?”
“Tuyệt quá!”
Khi không khí đang rất sôi nổi, một giọng nói máy móc chợt vang lên trong đầu mọi người.
[Bug đã được sửa, bug đã được sửa, thu hồi năng lượng rò rỉ … đếm ngược, ba…]
[Hai…]
[Một!]
Giọng nói này khiến mọi người ngẩn ra, sau đó cả đám liền im lặng.
Nam Hi cũng ngẩn ra.
Bug? Bug gì?
Nhưng cũng chỉ trong một giây, nàng đã hiểu ra ngay, vội vàng hỏi hệ thống: [Cậu nói là bây giờ mọi người không thể nghe tiếng lòng của tôi nữa?]
Lúc này giọng máy móc của hệ thống đã có phần yếu ớt: [Đúng vậy.]
Mọi người hiểu ra, nhìn Nam Hi đứng yên tại chỗ, có vẻ như đang suy nghĩ. Thường thì lúc này họ sẽ nghe thấy tiếng lòng của Nam Hi, biết nàng đang nghĩ gì.
Nhưng bây giờ, bên tai họ vẫn cứ im lìm, sau đó mọi người đều hiểu ra.
Khi Nam Hi còn chưa hoàn hồn thì bên tai đã vang lên tiếng cười của Lạc Đình Vân, giọng chàng rất đỗi khẽ khàng.
“Sư tỷ, chúc mừng tỷ.”
[TOÀN VĂN HOÀN]

Bình luận

Để lại bình luận