Chương 32

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 32

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Không biết qua bao lâu, Ninh Oản rên ɾỉ một tiếng tỉnh lại, mới phát giác khoang thuyền đã thắp đèn, bên ngoài trời đều đã tối.
“Giờ nào?”
“Ước chừng là giờ Tuất.”
Ninh Oản giật mình, sợ mình về muộn sẽ bị người khác hoài nghi, nàng theo bản năng muốn đứng dậy, lại phát hiện mình còn nằm trong lòng hắn, ngay cả dục thân của hắn còn nằm trong tiểu huyệt nàng, không biết bao lâu.
“Trần ca ca, ngươi……”
Nghĩ đến hắn phía trước càn rỡ, Ninh Oản xấu hổ buồn bực mà đẩy hắn ra, vội vàng đứng lên, dưới thân phát ra rất nhỏ một tiếng “phụt, hoa huyệt phun ra vật to lớn bóng loáng nhớp nháp của hắn. Nàng cũng cảm giác được giữa hai chân một cổ nhiệt lưu trào ra, cúi đầu vừa thấy, là hoa dịch hỗn tạp bạch trọc, từ trong cơ thể từng luồng mà trào ra, dọc theo phần bên trong đùi chảy xuống, cũng không biết hắn ở bên trong bắn bao nhiều lần.
Hắn hôm nay có chút kỳ quái, chỉ lo ấn nàng thao lộng, lời âu yếm cũng không nói nhiều như trước.
Khi nàng đang mê man, Vân Trần đem nàng ôm vào trong lòng ngực, đâm vào hoa huyệt ướt dầm, lại bưng giá nến lên, một bên thao nàng, một bên đẩy cửa khoang ra, đứng ở khoang trước boong tàu.
Vào nửa đêm, không có chiếc thuyền nào khác trên hồ ngoại trừ họ. Dưới ánh nến lờ mờ, Vân Trần nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trìu mến của nàng, vừa đưa vừa đẩy, hắn hạ người xuống, đặt nàng lên boong tàu, đặt giá nến ở bên cạnh, nhấc hai chân nàng lên, mắt cá chân đè lên vai hắn, ngửa mặt lên trời, trên cao nhìn xuống mà thao lộng.
“A a, thật sâu…… Đỉnh tới rồi…… Trần ca ca, ca ca……”
Nàng nằm ngửa, nhìn trời đầy sao, cùng hắn động tình, nhịn không được ôm lấy bả vai hắn. Vân Trần cuồng nhiệt hôn, độn tác dưới thân lại càng thêm tàn nhẫn, đâm cho mông sau nàng cùng bắp đùi đều đỏ lên, chất lỏng bắn ra, chảy khắp dưới thân.
Du thuyền to như vậy bị động tác hai người rung chuyển không thôi, ánh nến cũng yếu ớt lập lòe trên mặt hồ. Cae người đều là môi nhễ nhại, nàng hô hấp gấp gáp, huyệt nhi cũng càng lúc càng kẹp chặt. Vân Trần ngồi dậy, nắm hai cái đùi nặng nề mà thao vào, nhẹ nhàng bứt ra, lại thao vào. Ninh Oản chịu đựng những đòn công kích của hắn, như là chịu không nổi, lại như là vui sướng chịu đựng
Nàng kẹp chặt vòng eo hắn, đem hắn gắt gao mà ôm chặt. Vân Trần lại bỗng nhiên rút ra, hai mắt có chút đỏ lên “Búi búi, làm thê tử ta.”
Đột nhiên từ trên mây rơi xuống, Ninh Oản sửng sốt chống đỡ, không kiên nhẫn vặn vẹo người truy tìm dương vật hắn. Vân Trần không chịu thuận theo, mặc cho mèo con rên ɾỉ thỏa thích, nhưng vẫn ép nàng hỏi “Búi búi, ngày mai cùng ta cùng tiến cung, đi thỉnh chỉ.”
Ninh Oản có chút mờ mịt, lại muốn khóc
Khó trách…… Khó trách hắn mấy ngày nay khác thường như thế, hắn ý thức được nàng mê mang, sợ mất đi nàng……
Trần ca ca, luôn là quan tâm đến cảm xúc nàng như vậy, hắn cũng ngu ngốc, đến lúc này, còn nhất định phải đợi nàng nhận lời……
Chính là muốn nàng làm như thế nào, mới có thể đáp lại? Nàng có thể giống Vân Trần che chở chính mình như vậy, tận tâm hồi báo với hắn sao?
Ngón tay thiếu nữ co quắp như dây leo, nhưng không có trực tiếp trả lời “Trần ca, ngươi đang khẩn trương cái gì… a
Vân Trần mím môi, một bên nhìn nàng, dưới thân một bên hung hăng mà lộng. Thiếu nữ không chịu nổi, cầu xin tha, sau thật nhiều lần dưới thân đã là một đầm nước, hắn như cũ hết sức mà lộng, tựa hồ không đem nàng lộng đến khi chết quyết không bỏ qua.
Nàng dục tiên dục tử, khoảnh khắc, đột nhiên nhớ tới cái gì, thanh âm đều thay đổi điều “Trần ca ca…… A a a, đáp ứng, ta đáp ứng ngươi…… A a a……”
Cuối cùng cũng nhận được sự đồng ý của nàng, hắn sung sướng đến mức nhảy lên, đột nhiên đem thiếu nữ thao mạnh lên. Thiếu nữ thốt ra một tiếng kêu the thé và mãn nguyện, quấn chặt lấy eo và vai hắn, hấp thụ tất cả tinh hoa của hắn vào cơ thể nàng.
Mây mưa kéo đến, nơi riêng tư của hai người vẫn dính vào nhau. Vân Trần ôm nàng vào lòng an ủi, sau đó nằm xuống, lặng lẽ nhìn khuôn mặt nàng, thở dài nhẹ nhõm một hơi.


Nhưng mà ý này, chung quy là chưa có thỉnh được.
Ninh Oản đi vài lần, hoàng đế cùng Thái Hậu cũng chưa nhìn thấy, không khỏi có chút thấp thỏm. Nhưng mà không quá mấy ngày, trong cung ý chỉ được đưa tới
Hoàng đế muốn đi xuân săn, còn muốn mang nàng đi cùng.
Mà Vân Trần nhận được ý chỉ, suốt đêm rời đi kinh thành. Thẳng đến tới cửa Hạc Vũ cầu kiến, Ninh Oản mới biết được chuyện này, không khỏi lo lắng.
Cực kỳ giống điệu hổ ly sơn……
Chuyện đi săn mùa xuân, cho dù nguy hiểm cỡ nào, nàng cũng không thể đi. Nhưng mà, nàng không thể chống lại ý chỉ của trong cung, chỉ có thể nhắc nhở bản thân phải cẩn thận.
Khu săn bắn mùa xuân nằm ở Mông Sơn, ngoại ô Kinh thành, nơi luôn là bãi săn của hoàng gia. Nghi thức xuân săn mênh mông cuồn cuộn, Ninh Oản bị lôi cuốn trong đó, nhìn thấy những gương mặt xa lạ hoặc quen thuộc xung quanh mình, trong lòng dâng lên một cảm giác bất lực to lớn.
Nếu ở chỗ này ra chuyện gì, thật đúng là kêu trời, trời không biết, kêu đất đất chẳng hay……
Doanh trướng của trưởng công chúa Ninh Dương dựng ở gần hoàng đế, bởi vì lời đồn lớn trong kinh thành, Ninh Oản lại trầm mặc trốn tránh, nên rất ít người tới quấy rầy nàng.
Liên tiếp ba ngày, trừ bỏ trường hợp cần thiết xuất hiện, nàng trước sau co đầu rút cổ ở trong doanh trướng, chưa từng rời đi nửa bước.
Kiêm Gia thấy tâm tình nàng không tốt, cố ý nói chút xuân săn cho nàng nghe. Nhưng Ninh Oản không có hứng thú nghe, trong lòng chỉ có một ý niệm Bình an rời đi nơi này.
Nàng có một loại dự cảm mạnh mẽ, Tiêu Huyên nhất định ở chỗ này đối với nàng “Xuống tay”.
Sáng sớm hôm nay, khi Ninh Oản vừa thức dậy đã ngửi thấy mùi đất trời của mưa xuân, biết hôm nay có lẽ không thích hợp để đi săn, bèn nói với Kiêm Gia và Uy Nhuy, nếu Hoàng Đến hoặc Thái Hậu triệu kiến
nàng, hãy nói thân thể ta không khỏe, không đi gặp được.
Kiêm Gia gật đầu, chỉ cảm thấy trưởng công chúa cùng bệ hạ không còn thân thiết giống như trước, còn tưởng rằng là nàng cập kê duyên cớ, một ngụm đáp ứng xuống dưới. Uy Nhuy thận trọng, muốn nói lại thôi, chung quy là không hỏi.
Có một số việc, vẫn là không nên biết.
Vào ban đêm, một đống lửa được thắp sáng bên ngoài. Bởi vì một số con cháu tuổi trẻ nhanh nhẹn cả ngày không đi săn, rất ngứa ngáy, tranh thủ buổi tối thời tiết tốt, đi săn một ít thỏ và lợn rừng về. Mặc dù không xuất hiện nhưng nàng cũng nhận được thịt nướng từ người hầu, nhịn không được di chuyển ngón trỏ bốc ăn, ăn no đến mức hiếm thấy.
Buổi tối, Uy Nhuy thấy nàng thật sự là căng đến khó chịu, liền đi xin một chén canh. Ninh Oản uống lên, lúc này mới buồn ngủ, rất nhanh nhắm mắt lại.
Doanh địa một mảnh yên lặng, chỉ có tiếng chân của thị vệ tuần tra qua lại.
Không biết qua bao lâu, Ninh Oản bỗng nhiên bừng tỉnh, từng ngụm từng ngụm mà thở hổn hển. Tuy rằng chỉ ăn mặc một kiện trung y, lại nóng đến mức muốn xé xiêm y.
Loại cảm giác này, nàng thật là quá quen thuộc.
“Uy Nhuy, Uy Nhuy……”
Nàng ách giọng kêu hai tiếng, doanh trướng tĩnh mịch một mảnh. Cho dù người ngủ chập chờn như Kiêm Gia, cũng không có nửa điểm phản ứng.
Là chén canh kia, hay là thịt……
Ninh Oản trong lòng phát lạnh, bỗng nhiên muốn khóc ra tiếng.
Nàng đề phòng lâu như vậy, mắt thấy mấy ngày nữa sẽ xuất trại hồi kinh nàng, lại thật không ngờ…
Nhưng đó là hoàng đế, dù tuổi còn trẻ đã là hoàng đế, nàng như thế nào mới có thể phòng lại…..
Ninh Oản liều mạng giãy giụa, lăn xuống giường, trên mặt đất gian nan mà bò. Nàng thở phì phò, nghe thấy bên ngoài tựa hồ có tiếng bước chân, tim nàng run rầy, không biết sức lực từ đâu ra, hung hăng mà cắn chặt cổ tay mình, cứ như vậy đứng dậy, nghiêng ngả lảo đảo mà chạy ra khỏi doanh trướng.
Xung quanh doanh trướng không có nửa bóng người, ngày thường những thị vệ trong coi đều không biết đi nơi nào. Ninh Oản càng thêm khẳng định là bút tích của Tiêu Huyên.
Nếu là làm người khác phát hiện bệ hạ vào nàng doanh trướng, nàng cũng chỉ còn cách tiến cung.
Nhưng mà trước mắt tối đên, không biết phải đi hướng nào.
Nàng hiện tại chỉ có một ý niệm.
Trốn
Thoát được càng nhanh càng tốt
Ninh Oản chỉ biết liều mạng chạy về phía trước, còn chưa kịp nhận ra thì đã chạm vào yên ngựa.
Khi còn bé phụ thân dạy dỗ còn không có quên, nàng lung tung leo lên, thật vất vả bò lên trên lưng ngựa, một lặc dây cương, quay đầu ngựa lại liền nhằm phía trong rừng.

Bình luận (0)

Để lại bình luận