Chương 42

Hôn nhân của Sở tướng quân Sở Vân Hách, đã được định ở tháng năm.
Từ quá khứ của hai nhà, đến mười mấy năm chia lìa, lại đến Sở Vân Hách ngàn dặm vào kinh, lặng lẽ mang con gái út Ninh gia về. Đủ loại quá khứ, đều làm người khác nói chuyện say sưa.
Có người than rằng thời gian trôi nhanh, Ninh tướng quân tử trận như mới hôm qua, cả Du Thành chìm trong tang thương. Trong nháy mắt, nữ nhi của ông sắp xuất giá, tân lang vẫn là Sở tướng quân.
Sở gia rất thành ý, lấy tư thế hồng nhan vạn dặm mà cưới Ninh Oản. Giúp Ninh Oản trang điểm cũng không ít, Thái Hậu phái người ngàn dặm xa xôi đưa lễ vậy tới, đến bạn cũ của Ninh gia cùng bá tánh Du Thành tự tay đưa đến lễ vật, so với thập lí hồng trang cũng không kém cỏi chút nào.
Hôn lễ ngày đó, không ít người nhìn Sở tướng quân đón dâu, đều bàn tán xôn xao ở cửa thành, Sở tướng quân đối với Ninh cô nương dịu dàng như thế nào, Ninh cô nương xinh đẹp ra sao, lại là một đoạn giai thoại.
Động phòng hoa chúc, ngày tốt cảnh đẹp. Sở Vân Hách trở thành một tân lang hiếm hoi không bị rượu chuốc say, các huynh đệ trong quân đem hắn vây quanh tiến tân phòng, nháy mắt bảo hắn quý trọng đêm nay.
Cửa phòng đóng lại, một số người có chút gan lớn âm thầm ở lại, cố gắng lắng nghe trong góc tường, nhưng lại không nghe thấy gì, không khỏi buồn bực.
Đều là thanh niên khí phách hiên ngang, đối mặt mỹ nữ như vậy, hắn có thể nhịn được sao?
Người trộm ngồi canh không hiểu ra sao mà đi rồi, mà ở dưới tầng hầm của tân phòng, một thịnh yến mới vừa bắt đầu.
…… Một linh tam hai lăm nhị 49 tam kỳ.
Tân phòng không có một bóng người, lối vào đường hầm bí mật ở phía sau hai người chậm rãi khép lại.
Sở Vân Hách mặc hỉ phục đem Ninh Oản, nghe thiếu nữ trong lòng ngực phàn nàn oán giận “Làm sao lại là mật thất?”
Nhìn mật thất này, giống như trong Kinh Thành, ngay cả những thứ đó đều rất đầy đủ. Cũng không biết là bút tích của ai.
Lúc này, Ninh Oản chỉ có thể nhớ tới Sở Duy Vân.
Sở Vân Hách cười khẽ “Ta và nàng không có việc gì, tân lang còn có hai người, nàng chẳng lẽ không muốn gặp hai người đó? Vẫn là làm mật thất càng an toàn.”
Ninh Oản ngây thơ gật đầu, lại nhẹ nhàng mà a một tiếng.
Cảm giác không đúng chỗ nào, lại không thể nói?
Vẫn còn một chiếc giường lớn ở giữa mật thất, vì hợp tình hình hôm nay, chiếc giường được trải một tấm nệm màu đỏ tươi để phù hợp với dịp này. Nhìn xung quanh, một ngọn lửa thiêu đốt khiến nhịp tim và hơi thở của mọi người đột ngột tăng tốc.
Trường hợp này, không cái gì, thật quá đáng tiếc.
Sở Vân Hách đem nàng đặt ở trên giường, lộ ra ánh mắt sắc bén như dã thú. Hắn một bên nhìn kỹ nàng, một bên thong thả ung dung mà cởi bỏ đai lưng, cởi bộ quần áo, lộ ra thân thể cường tráng, chậm rãi đi tới giường, ngồi ở mép giường.
Cự vật giữ hai chân hắn đã ngẩng đầu, gân xanh quấn quanh, cực kỳ hung hãn.
Ninh Oản ngoan ngoãn nằm xuống, miệng lưỡi khô khốc, mặc cho hắn cởi quần áo. Mà ngón tay hắn đi qua chỗ nào cũng thấy nóng.
Khi Sở Vân Hách cởi quần, mặt khác hai nam nhân lặng yên không một tiếng động mà xuất hiện ở mép giường, đều cúi đầu nhìn chăm chú vào nàng. Ánh mắt không kiêng nể gì mà đánh giá mỗi một tấc da thịt trên người nàng, lộ ra vẻ mặt hận không thể đem nàng ăn tươi nuốt sống.
Thiếu nữ mỏng manh nhanh chóng bị lột trần. Thân ngọc trên tấm chăn gấm lớn màu đỏ nằm ngang, có khe núi nhấp nhô, bị các nam nhân trong mật thất cùng nhau nhìn thấy.
Ninh Oản vô ý thức run rẩy, muốn ôm hai tay, lại bị bọn họ mỗi người bắt được một tay, cột vào trên cột giường.
Ba nam nhân đều trần ͙truồng, cự vật giữa hai chân vận sức chờ phát động. Ninh Oản nuốt nước miếng, yếu ớt nói nói “Ta còn tưởng rằng, đêm nay chỉ có một người……”
Vân Trần cười vỗ mặt nàng, “Cô nương ngốc, đêm nay là đêm động phòng hoa chúc, như thế nào sẽ làm một người độc chiếm?”
“Chính là, các ngươi có ba người……”
Cho dù khi ở quán trọ trong thị trấn nhỏ trốn tráhn, nếu ba người bọn họ muốn dây dưa đi lên, họ phải để một người trong số bọn họ sang một bên trước
Ba người cùng nhau? Lộng như thế nào……
Ba người nhìn nhau, Sở Vân Hách cười nói “Nằm xuống đi.” Sau đó hắn tách hai chân nàng ra, nhào nặn hoa tâm một hồi, thấy hoa đạo ẩm ướt, liền đỡ lấy thân thể của nàng, khéo léo thâm nhập vào.
“Ha……”
“A……”
Cảm giác sung sướng quen thuộc khiến cả hai cùng rên ɾỉ. Trước khi thành thân có rất nhiều lễ tiết, Ninh Oản đã hơn một tháng không có hoan ái, tiểu huyệt vốn đã chặt chẽ nay càng thêm chặt, Sở Vân Hách phủ tiến tiêu hồn động, nàng hít một hơi thật sau, gân xanh trên trán thình thịch mà nhảy, hoãn một hồi lâu, mới chậm rãi di chuyển.
Động tác hắn không nhẹ, giường rộn lớn đi theo phát ra tiếng vang rất nhỏ. Thiếu nữ thỏa mãn mà rên ɾỉ, đôi tay bị trói chặt theo bản năng túm chặt, người khác cũng nhịn không được cúi đầu, nhìn về chỗ phía hai người giao hợp.
Dục thân thô to theo quy luật mà hoàn toàn đi vào giữa hai chân nàng, mặt trên dính đầy ái dịch trong suốt. Lông vùng kín của hắn rậm rạp đến nỗi khiến hoa hạch của nàng ngứa ngáy. Những sợi lông sắc nhọn thỉnh thoảng bị dục thân cuốn, cùng nhau đâm vào hoa huyệt, ngẫu nhiên đâm đến chỗ mẫn cảm, làm nàng rên ɾỉ càng thêm nặng nề.
Thái độ Sở Vân Hách khác thường, cắm không nhanh cũng không chậm. Ninh Oản vọng dục càng dần dần dày, hai mắt trở nên mê mang, lại thấy Sở Duy Vân cũng ngồi ở trên bụng nàng, nắm hai luồng vú, bao lấy dục thân hắn
Cảm giác côn thịt cọ xát giữa bộ ngực rất kỳ lạ và kích thích, nhưng động tác của hai huynh đệ không nhất quán, Ninh Oản có thở thế nào thì một người cũng không theo kịp tiết tấu, hô hấp trở nên gấp gáp. hỗn loạn, ngay cả khi rên ɾỉ thậm chí mang theo chút tiếng khóc
So sánh với Sở Vân Hách thao lộng hoa huyệt, Sở Duy Vân đùa nghịch hai vú, cảnh tượng cách hai mắt nàng càng gần. Nàng có thể rõ ràng mà nhìn thấy dục thân biến mất ở ngọc phong bên trong, lại từ đè ép khe hở đẩy ra, vừa lui vừa tới, tựa hồ chỉ thẳng yết hầu nàng
Dục thân màu đỏ tím cùng hai vú tuyết trắng đối lập rõ ràng, dục thân rất nhanh cọ xát nhũ thịt cọ xát đỏ lên, hai đầṳ vú bị kích thích đến run rẩy mà đứng thẳng lên, ngược lại bị Sở Duy Vân đè xuống, thỉnh thoảng thả ra xoa bóp một chút.
“A……”
Phần thân dưới được lấp đầy hoàn toàn, phí trên thì được một nam tử trẻ tuối đang ngồi trên đó. Sự kích thích trong cơ thể và trước mắt đồng thời ập đến, Ninh Oản há miệng muốn rên ɾỉ, nhưng khóe miệng lại bị Vân Trần bắt lấy, buộc nàng phải há to miệng.
Vân Trần xoay người, đẩy môi nàng ra đỡ dục Thân đi vào, cơ hồ muốn chống lại yết hầu nàng. Hai cái trứng dái nóng bỏng đập vào cằm nàng, theo động tác Vân Trần rút ra lại ép vào, rất nhanh đem cằm đánh đến đỏ bừng.
Có một thiếu nữ nằm trên chiếc giường màu đỏ tươi, hai tay bị trói chặt, ba nam nhân quấn chặt lấy nàng, lấp đầy mọi chỗ, mỗi người tùy ý rong ruổi trên người nàng, phô trương uy nghiêm.
Trên môi có mùi xạ hương nhàn nhạt của Vân Trần, vú bị Sở Duy Vân xoa nắn xuất nhập đến nóng lên, dưới thân là Sở Vân Hách dần dần cuồng dã luật động. Tuy nhiên tốc độ ba nam nhân đều bất đồng, nàng thậm chí không thể rên ɾỉ được, chỉ có thể cố gắng theo động tác bọn họ mà run rẩy. Hai bàn tay bị trói siết chặt rồi nới lỏng một cách co giật, trông thật yếu ớt và bất lực.
Nàng như là người sắp chết đuối, niềm vui sướng tột độ giống như thủy triều dữ dội, lần lượt ấn nàng chìm xuống đáy nước.
Trong đêm động phòng hoa chúc cùng nàng, không có một người nam nhân nào nguyện ý từ bỏ, đều muốn đem hết toàn lực, để nàng giữ lại những ký ức cuồng dã nhất. Làm nàng mỗi khi nhớ tới lúc này, đều không nhịn không được mặt đỏ tim đập.
Tiếng thở dốc khàn khàn nặng nề của nam nhân vang vọng trong mật thất, đôi tay giãy giụa của thiếu nữ lại dần dần mềm nhũn ra. Thấy hơi thở của nàng yếu đi, Vân Trần ra hiệu cho hai người phía sau nhẹ nhàng hơn, ba người cùng nhau giảm tốc độ.
Ninh Oản sắp ngất đi, còn chưa kịp chìm vào bóng tối, đã bị ba người dịu dàng kéo lại. Vân Trần tạm thời rút lui một lần, cho phép nàng có được một chút thời gian nghỉ ngơi.
Nàng mệt cực kỳ, mệt đến mức không thể hỏi bây giờ là mấy giờ, chỉ có thể bất lực mà nhìn Vân Trần, hy vọng các nam nhân có thể thương tiếc nhiều hơn.
Vân Trần xoa mặt nàng, cười nói “Nàng muốn ta xuất tinh, để cho hai người kia tiếp tục hầu hạ nàng?Búi búi, nàng đừng có vô tình như vậy……”
Ba người đồng loạt lộng thân mình nàng, nếu để hắn bắn trước, sẽ làm tổn thương lòng tự trọng nam tử của hắn.
Trước mắt Ninh Oản suýt nữa tối sầm.
Ba người bọn họ đây là muốn ở đêm động phòng hoa chúc so đấu cao thấp sao?
Không chờ nàng xin tha, Vân Trần lần nữa phủ lên, long đầu cứng rắn trực tiếp đỉnh ở yết hầu, khiến đầu nàng chìm sâu vào trong chiếc gối mềm mại, buộc phải chịu đựng tình yêu ngày càng mãnh liệt của hắn
Ninh Oản đã lường trước được điều đó, ba người lấy ra sức mạnh so đấu cao thấp, đổi đa dạng “Tra tấn” nàng. Mỗi khi nàng muốn ngất xỉu, Vân Trần đều sẽ bảo hai người dừng lại, đợi nàng hơi chút chuyển biến tốt đẹp liền tiếp tục.
Không biết qua bao lâu, đôi tay bị trói chặt của Ninh Oản bị cũng trở nên vô lực, thật sự vô pháp thừa nhận càng nhiều sủng ái. Nàng ngẫu nhiên phát ra tiếng khóc, có thể nghe ra nàng khóc đến giọng nói đều khàn.
Vân Trần thương tiếc, vẫn là có chút không đành lòng, liền dùng sức vào mấy chục lần ở nàng trong miệng, bắn trong miệng nàng đến tràn đầy, lại nâng cằm mành, dụ dỗnhư thét ra lệnh “Búi búi nghe lời, đều nuốt xuống đi.”
Dầy đặc màu trắng đu.c trong nháy mắt lấp đầy cái miệng nhỏ nhắn của nàng, khóe miệng tràn ra mấy sợi. Hai mắt thiếu nữ thất thần, nhưng vẻ mặt vẫn rất ngoan ngoãn, khó khăn mà nuốt.
Hắn rút ta, ngồi ở một bên nhẹ nhàng vuốt ve hai má nàng, giúp nàng giảm bớt đau nhức.
Sở Duy Vân vừa nhìn thấy cũng tiếp nhận, hai bầu ngực áp sát vào nhau, ôm chặt lấy thân thể, chỉ lộ ra long đầu. Một luồng tinh dich phun ra bắn tung tóe lên ngực nàng. Hắn dùng bàn tay to lau đi, tinh dich được lau khắp chiếc cổ mảnh khảnh, xương quai xanh nhỏ nhắn thanh tú và hai bầu thịt nhũ hoa bị nhào nặn đỏ ửng. Hai vú đỏ sừng sững, sau khi nhuốm màu trắng dày đặc lại càng thêm trông dâm mĩ.
Sở Vân Hách cũng đã đến thời khắc cuối cùng. Hai người rút lui, hắn nắm lấy hai chân Ninh Oản nhấc lên cao, khoanh trước người, áp hai chân vào ngực mình, để cho hoa tâm hướng lên trên mở ra, sau đó tùy ý đâm vào.
Sở Duy Vân quay đầu nhìn đệ đệ mình, biết rằng hắn cố ý ở lại đến cuối để thể hiện khả năng của mình.
Hắn không khỏi than nhẹ, ngón tay lặng lẽ nắm lấy hoa hạch, nghịch ngợm chọc chọc qua một bên.
Dưới sự ra vào tàn nhẫn của Sở Vân Hách và sự trêu chọc của hắn, thiếu nữ quả nhiên không chịu nổi, a một tiếng, thân trên giật nảy lên, toàn thân kịch liệt co giật, nàng ngơ ngác nhìn trần nhà, thở không ra hơi.
Sở Vân Hách liếc nhìn ca ca mình, nhướng mày, nhưng không nói gì, hắn ra vào mạnh mẽ vài lần, và với một tiếng rên ɾỉ nghẹn ngào, hắn ấn vào nơi sâu nhất và mạnh mẽ bắn vào.
Theo cự vật Sở Vân Hách rời đi, trận điên cuồng hoan ái này mới tính là kết thúc.
Thiếu nữ bất lực nằm trong biển đỏ tươi, làn da trắng như tuyết đặc biệt dễ thấy. Hai chân nàng dang rộng đến nỗi gần như không khép lại được. Hoa huyệt mỏng manh sưng đỏ vẫn đang mở rộng. Một lúc sau, chất lỏng trong suốt có màu trắng đu.c từ từ chảy ra từ trong huyệt, làm bẩn cả đệm gấm
Ngọn nến đỏ trên bức tường của căn mật thất đã bị đốt cháy. Không có nam nhân lăn qua lăn lại, thiếu nữ đã cực kỳ mệt mỏi, dựa vào trong lòng của Vân Thần, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.
Sở Vân Hách vốn định đối ca ca nói cái gì đó, thí dụ như động tác cuối cùng kia của hắn, đến tột cùng là khıêu khích hay là khuyên can.
Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt say ngủ bình yên của Ninh Oản, hắn bỗng nhiên cảm thấy, trừ bỏ nàng, tất cả đều không quan trọng.
Hai nam nhân khác cũng lẳng lặng nhìn nàng, vẻ mặt tương tự. Sở Vân Hách lắc đầu, như cũ cười, nhưng so với nụ cười trước đó, càng có vẻ như trút được gánh nặng.
Không cần phải sống trong quá khứ nữa, trong tương lai, họ muốn cho Ninh Oản một cuộc sống hạnh phúc và bình yên.
Mật thất ở ngoài, màn đêm sắp tàn.

Bình luận

Để lại bình luận