Chương 113

: Cơn Ác Mộng Trong Đêm
Màn đêm buông xuống kinh thành, bóng tối dày đặc như mực, chỉ có ánh trăng mờ nhạt len lỏi qua những tán cây. Phó Ninh Dung bước ra từ Hình Bộ sau một ngày dài xem xét hồ sơ, tâm trí vẫn nặng trĩu vì lá thư đe dọa của Lưu Sung. Nàng cải trang thành thư sinh, áo choàng đen che kín thân hình mảnh mai, nhưng ánh mắt sắc bén không giấu được sự cảnh giác. Nàng không biết rằng, trong bóng tối, những đôi mắt độc ác đang rình rập.

Khi nàng đi qua một con hẻm nhỏ gần Phó phủ, một luồng gió lạnh bất ngờ thổi tới, kèm theo tiếng bước chân dồn dập. Trước khi nàng kịp phản ứng, một tấm vải tẩm thuốc mê bịt chặt miệng nàng. Phó Ninh Dung giãy giụa, tay tìm cây trâm ngọc giấu trong áo, nhưng sức lực nhanh chóng rời bỏ nàng. Đôi mắt nàng mờ đi, và bóng tối nuốt chửng mọi thứ.

Khi tỉnh lại, nàng thấy mình trong một căn phòng tối tăm, mùi ẩm mốc và máu tanh xộc vào mũi. Tay chân nàng bị trói chặt bằng dây thừng, cổ tay rát bỏng vì siết chặt. Trước mặt nàng, một gã đàn ông to lớn, mặt sẹo chằng chịt, đang ngồi trên ghế gỗ, nụ cười nham hiểm lộ ra hàm răng vàng khè. Bên cạnh hắn là vài tên thuộc hạ, ánh mắt lạnh lùng như dã thú.

“Phó đại nhân, hay nên gọi là… tiểu thư Ninh Dung?” Gã mặt sẹo lên tiếng, giọng khàn khàn đầy mỉa mai. “Ngươi tưởng che giấu thân phận được mãi sao? Lưu đại nhân đã biết hết rồi.”

Phó Ninh Dung cắn chặt răng, ánh mắt sắc lạnh dù cơ thể run rẩy vì đau đớn. “Lưu Sung sai các ngươi đến? Hắn sợ sự thật bị phơi bày đến vậy sao?” Nàng cố giữ giọng bình tĩnh, nhưng trái tim đập mạnh khi nghĩ đến lá thư của cha nàng, manh mối duy nhất có thể lật đổ Lưu Sung.

Gã mặt sẹo cười lớn, tiếng cười vang vọng trong căn phòng. “Sự thật? Ngươi sẽ không sống để nói ra sự thật đó đâu. Lưu đại nhân chỉ cần một cái búng tay, cả Phó gia của ngươi sẽ biến mất.” Hắn đứng dậy, tiến đến gần, hơi thở hôi thối phả vào mặt nàng. “Nói đi, mảnh thư của Ninh phụ đâu? Đưa ra, có lẽ ta sẽ cho ngươi chết dễ chịu hơn.”

Phó Ninh Dung ngẩng cao đầu, ánh mắt không chút khuất phục. “Ngươi nghĩ ta sẽ giao nó cho lũ chó săn của Lưu Sung sao? Dù có chết, ta cũng sẽ kéo hắn xuống cùng.”

Gã mặt sẹo nheo mắt, bàn tay to lớn giáng một cái tát mạnh vào mặt nàng. Máu rỉ ra từ khóe môi, nhưng nàng vẫn cắn răng, không để một tiếng rên thoát ra. “Cứng miệng lắm,” gã gầm gừ. “Nhưng ta có nhiều thời gian để khiến ngươi mở miệng. Còn Thái Tử? Hắn sẽ không cứu được ngươi đâu. Đông cung giờ đang rối loạn, hắn chẳng đủ sức để tìm ngươi.”

Lời nói ấy như lưỡi dao đâm vào tim nàng, nhưng Phó Ninh Dung không để nỗi sợ lấn át. Nàng nghĩ đến Tạ Du, đến ánh mắt cháy bỏng và lời hứa của hắn: “Ta sẽ bảo vệ nàng.” Nàng tin hắn, dù bóng tối xung quanh đang cố nuốt chửng niềm tin ấy. “Cứ chờ xem,” nàng thì thầm, giọng lạnh như băng. “Tạ Du sẽ khiến các ngươi hối hận.”

Gã mặt sẹo cười nham hiểm, ra hiệu cho thuộc hạ. Một tên rút dao, lưỡi thép lóe lên dưới ánh đèn dầu. “Vậy thì để xem ngươi cứng rắn được bao lâu,” hắn nói, và lưỡi dao kề sát cổ nàng, lạnh buốt.

Bình luận

Để lại bình luận