Chương 114

: Giải Cứu
Trong màn đêm, tiếng vó ngựa dồn dập vang lên trên con đường dẫn đến ngoại ô kinh thành. Tạ Du, vận hắc giáp, ánh mắt sắc như lưỡi kiếm, dẫn đầu một đội ám vệ tinh nhuệ. Tin tức Phó Ninh Dung bị bắt cóc đến tai hắn ngay khi nàng biến mất, và hắn không mất một giây để hành động. Những lá thư mật hắn chặn được từ Lưu Sung đã chỉ điểm nơi ẩn náu của bọn chúng—một trang viên bỏ hoang ở ngoại thành, nơi bọn chúng dùng để tra khảo và thủ tiêu nạn nhân.

“Nhanh lên!” Tạ Du gầm lên, giọng đầy sát khí. Hắn siết chặt dây cương, trái tim đập mạnh vì lo sợ. Ý nghĩ mất nàng khiến hắn như phát điên. “Nếu nàng xảy ra chuyện, ta sẽ khiến Lưu Sung và cả thế lực sau lưng hắn trả giá bằng cả giang sơn!”

Đội ám vệ lao vào trang viên như cơn lốc, tiếng kiếm va chạm và tiếng la hét vang lên trong đêm. Tạ Du xông thẳng vào căn phòng chính, nơi Phó Ninh Dung bị giam giữ. Cảnh tượng trước mắt khiến máu hắn sôi sục: nàng bị trói, máu chảy từ khóe môi, lưỡi dao của gã mặt sẹo kề sát cổ nàng. Không một giây do dự, Tạ Du rút kiếm, lưỡi thép lóe sáng chém xuống. Gã mặt sẹo chỉ kịp hét lên trước khi ngã gục, máu bắn tung tóe.

“Thái Tử!” Một tên thuộc hạ hoảng loạn lao tới, nhưng Tạ Du nhanh như chớp, kiếm trong tay vung lên, hạ gục hắn trong tích tắc. Đám còn lại bị ám vệ áp đảo, tiếng binh khí dần lắng xuống, chỉ còn khói bụi và máu hòa quyện trong không khí.

Tạ Du quỳ xuống bên Phó Ninh Dung, tay run rẩy cắt dây trói. Nàng ngã vào lòng hắn, hơi thở yếu ớt nhưng ánh mắt vẫn sáng rực. “Tạ Du…” nàng thì thầm, giọng khàn khàn.

Hắn ôm chặt nàng, bàn tay vuốt qua mái tóc rối bời, trái tim như vỡ òa khi cảm nhận hơi ấm của nàng. “Ninh Dung, ta ở đây,” hắn nói, giọng lạc đi vì xúc động. “Ta sẽ không để mất nàng lần nữa. Không bao giờ.” Hắn nâng mặt nàng, lau đi vết máu trên môi, ánh mắt cháy bỏng đau đớn và yêu thương.

Giữa chiến trường đầy máu và khói, Tạ Du cúi xuống, hôn nàng. Nụ hôn mãnh liệt, sâu đậm, như muốn hòa tan mọi nỗi sợ, mọi đau đớn. Phó Ninh Dung đáp lại, tay nàng bám chặt vào giáp của hắn, nước mắt lặng lẽ rơi, hòa vào môi hắn. Nụ hôn ấy không chỉ là tình yêu, mà còn là lời thề—họ sẽ không để bất cứ điều gì chia cắt họ nữa.

Khi rời môi nàng, Tạ Du ôm nàng chặt hơn, đỡ nàng đứng dậy. “Lưu Sung sẽ phải trả giá,” hắn nói, giọng lạnh như băng. “Hắn dám động đến nàng, ta sẽ khiến hắn sống không bằng chết.”

Phó Ninh Dung gật đầu, tay nắm chặt tay hắn, ánh mắt kiên định. “Cùng nhau,” nàng nói, giọng chắc chắn dù cơ thể vẫn còn run rẩy. “Chúng ta sẽ kết thúc chuyện này.”

Họ rời khỏi trang viên, tay trong tay, bóng dáng hai người hòa vào màn đêm, mạnh mẽ và bất khuất. Dù nguy hiểm vẫn rình rập, dù Lưu Sung và thế lực sau lưng hắn vẫn là mối đe dọa, họ biết rằng tình yêu và sự đoàn kết của họ là sức mạnh lớn nhất, đủ để đối mặt với mọi thử thách phía trước.

Bình luận

Để lại bình luận