Chương 119

: Đêm Định Mệnh
Bóng đêm bao trùm kinh thành, chỉ có ánh trăng mờ nhạt len qua cửa sổ, chiếu lên căn phòng nhỏ trong một tửu lâu bí mật nơi Tạ Du đưa Phó Ninh Dung đến sau vụ phục kích. Không khí ngập mùi thuốc và máu thoang thoảng. Phó Ninh Dung nằm trên giường, khuôn mặt tái nhợt, vết thương trên vai được băng bó sơ qua nhưng vẫn rỉ máu. Tạ Du quỳ bên nàng, ánh mắt đỏ hoe, bàn tay run rẩy mở hộp thuốc, cẩn thận thay băng mới.

“Ninh Dung, nàng phải chịu đựng,” hắn nói, giọng khàn khàn, mỗi từ như bị vắt ra từ trái tim tan nát. Hắn lau máu quanh vết thương, ánh mắt đau đớn khi thấy nàng cắn môi để kìm tiếng rên. “Ta không thể mất nàng… Không bao giờ.” Hắn cúi xuống, hôn nhẹ lên trán nàng, hơi thở nóng bỏng phả lên da nàng như lời hứa không lời.

Phó Ninh Dung mỉm cười yếu ớt, tay nàng chạm vào má hắn, cảm nhận sự ấm áp và nỗi sợ hãi hiếm hoi trong ánh mắt hắn. “Tạ Du, ta vẫn ở đây,” nàng thì thầm, giọng run run nhưng kiên định. “Ngài không mất ta đâu.”

Lời nói ấy như ngọn lửa đốt cháy lý trí của Tạ Du. Hắn nhìn nàng, ánh mắt cháy bỏng xen lẫn đau đớn và khát khao. Hắn không thể chịu nổi ý nghĩ suýt mất nàng, không thể chịu nổi khoảng cách dù chỉ là một hơi thở giữa họ. Hắn đè nàng xuống giường, nhẹ nhàng để tránh vết thương, môi hắn tìm đến môi nàng, hôn nàng mãnh liệt, sâu đậm, như muốn nuốt trọn mọi nỗi sợ và khẳng định rằng nàng vẫn là của hắn.

“Ninh Dung…” hắn thì thầm giữa những nụ hôn, tay cẩn thận cởi áo ngoài của nàng, để lộ làn da trắng mịn dưới ánh trăng. Hắn hôn từ môi xuống cổ, xuống xương quai xanh, mỗi cái chạm đều mang theo sự tôn thờ và khát khao mãnh liệt. “Nàng là tất cả của ta. Ta cần nàng… cần biết nàng vẫn ở đây, vẫn là của ta.”

Phó Ninh Dung thở dốc, trái tim đập mạnh trước sự cuồng nhiệt của hắn. Nàng ôm lấy hắn, móng tay cắm nhẹ vào lưng, đáp lại bằng những nụ hôn không kém phần cháy bỏng. Dù vết thương đau nhói, nàng không muốn dừng lại, muốn hòa quyện với hắn để xoa dịu nỗi đau của cả hai. “Tạ Du… ta là của ngài,” nàng thì thầm, giọng lạc đi trong đam mê.

Đêm ấy, họ yêu nhau mãnh liệt, cơ thể hòa quyện trong ngọn lửa tình yêu không thể dập tắt. Mỗi cái chạm, mỗi nhịp chuyển động của Tạ Du đều như lời khẳng định rằng nàng vẫn sống, vẫn ở bên hắn. Khi mọi thứ lắng xuống, họ nằm trong vòng tay nhau, hơi thở hòa quyện. Tạ Du ôm chặt nàng, hôn lên mái tóc ướt đẫm mồ hôi. “Ninh Dung, ta thề, ta sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương nàng nữa,” hắn nói, giọng trầm ấm nhưng đầy quyết tâm.

Nàng tựa vào ngực hắn, cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ, mỉm cười nhẹ. “Cùng nhau, Tạ Du. Chúng ta sẽ vượt qua tất cả.” Dưới ánh trăng, họ chìm vào giấc ngủ, biết rằng đêm định mệnh này đã củng cố tình yêu của họ, sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách phía trước.

Bình luận

Để lại bình luận