Chương 121

: Lễ Lên Ngôi**

Kinh thành rực rỡ trong ánh nắng đầu hè, những tia vàng rực chiếu khắp các mái ngói lưu ly của hoàng cung, phản chiếu như ngàn viên ngọc quý. Hôm nay là ngày đại lễ đăng cơ của Tạ Du, đánh dấu sự khởi đầu của một triều đại mới, mạnh mẽ và đầy hứa hẹn. Cờ xí đỏ thắm tung bay trên những con đường lát đá, trống chiêng vang dội, hòa cùng tiếng reo hò của dân chúng chen chúc hai bên đường, háo hức chứng kiến tân hoàng đế bước lên ngai vàng. Không khí tràn ngập niềm hân hoan xen lẫn sự kính畏, như thể cả thiên hạ đang nín thở chờ đợi khoảnh khắc lịch sử.

Trong đại điện Thái Hòa, không gian trang nghiêm đến ngạt thở. Những cột trụ chạm rồng vàng lấp lánh dưới ánh sáng từ hàng trăm ngọn đèn lồng đỏ, hương trầm thoảng bay làm dịu đi sự căng thẳng của các đại thần đứng hai bên. Tạ Du xuất hiện, long bào đen thêu rồng vàng ôm sát thân hình cao lớn, mỗi bước đi toát lên khí thế uy nghiêm của bậc đế vương trời định. Đôi mắt phượng sắc bén quét qua triều đình, khiến các quan viên bất giác cúi đầu, không dám đối diện. Nhưng khi ánh mắt hắn dừng lại ở Phó Ninh Dung, sự cứng rắn ấy tan chảy, thay vào đó là một tia dịu dàng sâu thẳm, như thể nàng là cả thế giới của hắn.

Phó Ninh Dung đứng giữa hàng quan viên, áo phượng xanh thẳm thêu chim loan rực rỡ, từng đường kim mũi chỉ tinh xảo làm nổi bật dáng người thanh tú. Mũ phượng bằng vàng ròng điểm xuyết ngọc trai lấp lánh trên mái tóc đen mượt, khuôn mặt nàng toát lên vẻ thanh cao và kiên định, như ánh trăng rằm giữa ban ngày. Dù ánh mắt của các đại thần đổ dồn về phía nàng, xen lẫn sự ngưỡng mộ và nghi hoặc, nàng vẫn đứng thẳng, cằm hơi ngẩng, không chút dao động. Chỉ có đôi tay khẽ siết chặt trong ống tay áo, che giấu trái tim đang đập mạnh vì khoảnh khắc trọng đại này.

Nghi thức diễn ra trang trọng. Tạ Du bước lên đài cao, nhận ngọc tỷ từ tay đại thần, ánh mắt sắc lạnh nhưng đầy quyết tâm khi đặt tay lên biểu tượng quyền lực tối cao. Tiếng hô “Hoàng thượng vạn niên” vang dội khắp đại điện, lan ra ngoài cung, hòa cùng tiếng reo hò của dân chúng. Nhưng khoảnh khắc khiến cả triều đình chấn động đến khi Tạ Du giơ tay, ra hiệu im lặng, giọng trầm vang dội như sấm: “Hôm nay, trẫm không chỉ đăng cơ vì giang sơn, mà còn vì một người đã cùng trẫm vượt qua sinh tử, chia sẻ mọi gian khó. Phó Ninh Dung, nàng là ánh sáng của trẫm, là người trẫm nguyện cùng trị vì thiên hạ, mãi mãi không rời.”

Lời tuyên bố như sét đánh giữa trời quang, khiến các đại thần sững sờ. Tạ Du vẫy tay, và Phó Ninh Dung bước lên, từng bước nhẹ nhàng nhưng đầy kiên định, như thể nàng sinh ra để đứng trên đài cao này. Áo phượng tung bay, nàng tiến đến bên Tạ Du, ánh mắt hai người giao nhau, tràn đầy tình yêu và niềm tin không gì lay chuyển. Các đại thần xì xào, nhưng không ai dám lên tiếng trước khí thế áp đảo của tân hoàng. Tạ Du nắm tay nàng, bàn tay ấm áp siết chặt, tuyên bố trước thiên hạ: “Từ nay, Phó Ninh Dung sẽ là Hoàng hậu của trẫm, cùng trẫm gánh vác giang sơn, mang lại thái bình cho bách tính.”

Hắn tự tay đặt mũ phượng lên đầu nàng, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mái tóc nàng, ánh mắt cháy bỏng như muốn khắc sâu khoảnh khắc này vào vĩnh cửu. Mũ phượng nặng trĩu, nhưng Phó Ninh Dung đứng thẳng, đôi mắt lấp lánh xúc động nhưng không rơi lệ. Nàng cúi đầu, giọng rõ ràng, ấm áp nhưng đầy uy nghiêm: “Thần thiếp nguyện dốc lòng vì bệ hạ, vì giang sơn, vì bách tính.” Lời nói ấy như ngọn gió, làm dịu đi sự nghi hoặc trong lòng các đại thần, thay vào đó là sự kính nể dành cho vị Hoàng hậu tài sắc vẹn toàn.

Dân chúng bên ngoài cung điện tung hô vang dội, tiếng vỗ tay như sóng trào, chào đón cặp đôi đế hậu được định sẵn để dẫn dắt giang sơn. Tạ Du siết chặt tay nàng, ánh mắt tràn đầy tự hào, như thể cả thiên hạ này không gì sánh bằng khoảnh khắc hai người đứng bên nhau. Khi nghi thức kết thúc, họ bước ra khỏi đại điện, đứng trên đài cao nhìn xuống dân chúng. Gió thổi mạnh, làm tung bay áo phượng của nàng và long bào của hắn, như biểu tượng của sự hòa quyện bất diệt. Tạ Du cúi xuống, thì thầm bên tai nàng, hơi thở nóng bỏng phả lên da thịt: “Ninh Dung, từ nay, nàng là của trẫm, và trẫm là của nàng, mãi mãi không đổi.”

Nàng mỉm cười, ánh mắt lấp lánh, tay đan chặt tay hắn. “Bệ hạ, thần thiếp nguyện mãi ở bên ngài, dù giang sơn có đổi thay.” Dân chúng reo hò, hoa tươi được tung lên trời, phủ kín con đường dẫn về cung. Dưới ánh nắng rực rỡ, bóng dáng đế hậu hòa quyện, như minh chứng cho một triều đại mới—mạnh mẽ, công bằng, và bất diệt.

**

Bình luận

Để lại bình luận