Chương 123

: Tin Vui**

Kinh thành bước vào mùa thu, lá phong đỏ rực rơi đầy các con đường dẫn vào hoàng cung, phủ lên mặt đất một tấm thảm rực rỡ. Trong tẩm cung, không khí ấm áp và yên bình, trái ngược với sự náo nhiệt của triều đình bên ngoài. Phó Ninh Dung ngồi bên cửa sổ, ánh nắng nhạt chiếu lên khuôn mặt nàng, làm nổi bật vẻ đẹp thanh tao nhưng hơi tái nhợt. Nàng vận áo lụa hồng nhạt, tay nhẹ nhàng đặt lên bụng, ánh mắt lấp lánh một niềm vui kín đáo nhưng sâu sắc.

Mấy ngày trước, thái y cung đình đã xác nhận tin vui: nàng mang thai, đứa con đầu lòng của nàng và Tạ Du. Tin tức này như ngọn gió mát lành, xua tan mọi mệt mỏi sau những tháng ngày bận rộn củng cố triều đại mới. Khi nàng báo tin cho Tạ Du, hắn đứng lặng một lúc, đôi mắt phượng lấp lánh xúc động, rồi kéo nàng vào lòng, hôn nàng mãnh liệt như muốn khắc sâu khoảnh khắc ấy vào tâm trí. “Ninh Dung, nàng cho trẫm niềm hạnh phúc lớn nhất,” hắn thì thầm, giọng trầm khàn đầy yêu thương.

Từ đó, Tạ Du trở thành một người chồng, một vị hoàng đế chăm sóc nàng từng li từng tí. Mỗi sáng, hắn đích thân kiểm tra các món ăn được dâng lên, đảm bảo mọi thứ đều bổ dưỡng và an toàn cho nàng và đứa con trong bụng. Hắn ra lệnh cho cung nhân chuẩn bị những tấm đệm lụa mềm mại nhất, những chiếc chăn ấm áp nhất, và thậm chí còn cho người trồng thêm hoa nhài trong hoa viên hoàng cung, vì biết nàng yêu hương thơm dịu dàng ấy. Triều thần đôi khi ngạc nhiên khi thấy vị hoàng đế uy nghiêm, từng sát phạt quyết đoán, nay lại tỉ mỉ đến mức chọn từng loại trà thảo mộc cho Hoàng hậu.

Hôm nay, khi ánh nắng thu dịu dàng len qua cửa sổ, Tạ Du bước vào tẩm cung, long bào đen thêu rồng vàng tung bay theo mỗi bước chân. Hắn vừa kết thúc buổi thiết triều, nhưng gương mặt không còn vẻ nghiêm nghị thường thấy, thay vào đó là một nụ cười ấm áp chỉ dành cho nàng. “Ninh Dung,” hắn gọi, giọng trầm ấm, ngồi xuống bên nàng và nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng. “Hôm nay nàng thấy thế nào? Có mệt không?”

Nàng mỉm cười, tay đặt lên tay hắn, cảm nhận sự ấm áp từ lòng bàn tay rắn chắc. “Thần thiếp ổn, Hoài Lăng. Chỉ là… hôm nay con có vẻ nghịch hơn mọi ngày.” Nàng khẽ cười, ánh mắt lấp lánh khi cảm nhận những chuyển động nhẹ nhàng trong bụng. Tạ Du ngẩn ra, rồi ánh mắt hắn sáng lên, bàn tay to lớn cẩn thận đặt lên bụng nàng, như muốn cảm nhận sự sống nhỏ bé ấy.

Hắn cúi xuống, môi nhẹ nhàng chạm vào bụng nàng qua lớp lụa mỏng, hôn lên nơi đứa con đang lớn lên. “Con của chúng ta,” hắn thì thầm, giọng trầm thấp nhưng đầy yêu thương, “con sẽ là niềm tự hào của phụ hoàng và mẫu hậu, sẽ mạnh mẽ như trẫm và thông minh như nàng.” Hắn ngẩng lên, ánh mắt lấp lánh, rồi kéo nàng vào lòng, hôn lên trán nàng, môi hắn lưu luyến như không muốn rời. “Ninh Dung, cảm ơn nàng đã mang đến niềm vui này cho trẫm.”

Phó Ninh Dung tựa vào ngực hắn, cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ, trái tim nàng tràn đầy hạnh phúc. “Hoài Lăng, thần thiếp chỉ mong con bình an, và chúng ta mãi ở bên nhau.” Hắn siết chặt nàng, ánh mắt cháy bỏng, như muốn hứa rằng không gì có thể chia cắt họ. Dưới ánh nắng thu, họ ngồi đó, tay trong tay, đắm chìm trong niềm vui giản dị nhưng sâu sắc của một gia đình sắp chào đón thành viên mới.

**

Bình luận

Để lại bình luận