Chương 13

Bên ngoài mưa to không ngừng, như tiếng tim đập thình thịch, liên hồi và mạnh mẽ.
Ôn Giản quay lưng lại với Quý Tang.
Bầu không khí giữa hai người họ trở nên kỳ lạ, cực kỳ yên tĩnh.
Trong hoàn cảnh yên tĩnh như thế này, Quý Tang liền nghe thấy tiếng thở nặng nề của nam nhân, nàng nghĩ đến hắn khi nãy còn ở trước mặt nàng nói rằng, hắn cứng rồi! Hắn đối với nàng có phản ứng?!
Trời ạ!
Mang tai Quý Tang đỏ ửng lên, người cổ lớn không phải rất bảo thủ sao? Làm sao hắn lại khác với nhận thức của nàng?!
Cuối cùng y phục rất nhanh hong khô, mưa bên ngoài cũng dừng lại.
Cả hai mặc y phục vào.
Quý Tang mặc y phục xong mới cảm thấy tương đối thoải mái, nhìn ra con đường bùn lầy ngoài kia: “Ôn Giản, xem ra hôm nay không thể ra sau núi được rồi.”
Ôn Giản gật đầu trả lời: “Ừm.”
Quý Tang nói: “Vậy chúng ta về đi ha.”
Ôn Giản vẫn như cũ nói một chứ: “Được.”
Nhưng khi Quý Tang bước ra khỏi cửa, Ôn Giản bước nhanh đến trước mặt nàng, đôi chân dài hơi cong, vỗ nhẹ vào vai.
Quý Tang hơi ngạc nhiên.
Ôn Giản khẽ nhíu mày nhìn nàng: “Lên đi, ta cõng nàng về.”
Quý Tang “Hả” một tiếng, vội nói: “Không cần đâu, ta có thể tự mình đi được.”
Bên trong ngữ khí của Ôn Giản xen lẫn với sự thiếu kiên nhẫn: “Lên đi trời…bên ngoài ẩm ướt lắm, thời tiết lại âm u lạnh lẽo nữa, nữ nhân các nàng sợ nhất chân cảm lạnh.”
Lời này hắn thương nghe thấy cha nói với nương.
Giờ học theo.
Quý Tang lắp bắp nói: “Không…không có yểu điệu đến mức như vậy.”

Bình luận

Để lại bình luận