Chương 136

“Quý Tang! Quý Tang! Cậu rốt cuộc có đang nghe không?” Văn Thiển cuối cùng cũng nhận ra có điều gì đó không đúng ở đầu dây bên kia, tức giận hét lên.
Suy nghĩ của Quý Tang bị cắt ngang, nghiêm túc gọi: “Văn Thiển.”
“Ừm?”
Quý Tang thở dài, trong đầu nghĩ ngợi lung tung, nhất thời không biết nên nói cái gì, lời nói đến miệng lại tóm gọn thành một câu: “Không có gì.”
Văn Thiển vốn định nghe nói chuyện phiếm lại bị chặn lại, tức giận nói: “Mẹ kiếp! Nói một nửa, ăn mì không có tỏi!”
Quý Tang thích thú, cười khẽ.
“Mau nói, rốt cuộc là chuyện gì?”
Quý Tang suy nghĩ một lúc, sau đó nhớ lại những lời cuối cùng của Ôn Giản nói với Ôn Trí Dư: ‘Ôn Trí Dư, em nên biết, anh trai em, anh, không bao giờ thích đùa giỡn tình cảm.”
Cô mở miệng, nói một câu không đầu không đuôi: “Tớ cảm thấy…Có lẽ tớ thật sự yêu rồi.”
Cô vừa nói xong liền nghe đầu dây bên kia hét lên: “A a a a! Quý Tang! Cậu đang nói cái gì vậy? Tớ có nghe nhầm không?!”
Quý Tang cúp điện thoại một cách bình tĩnh.
Kỳ thật dù sao cũng đang thiếu bạn trai, không phải là không thể phát triển xem, hơn nữa nhìn thấy vẻ mặt ủ rũ của Ôn Trí Dư, cô liền cảm thấy sảng khoái vô cùng.
Cho nên, khi Ôn Giản lại gửi tin nhắn Wechat đến, Quý Tang không cảm thấy quá chán ghét.
Ôn Giản: “Bên phía Lan Nguyệt Thành có một nhà hàng mới khai trương, anh đã đặt chỗ trước vào buổi tối, đợi xong việc ở đây đến đón em?”
Quý Tang liếc nhìn đồng hồ, lập tức trả lời: “Ừm, được, em vào lớp trước.”
Ôn Giảm: “Ừm.”
Quý Tang cất điện thoại sau khi đọc Wechat, cầm giáo án trên tay rồi bước đến giảng đường.
Lớp toán cao cấp của Quý Tang là môn học bắt buộc, khán phòng sớm đã chật kín người, Quý Tang vừa bước vào lớp đã nhìn thấy Ôn Trí Dư, sau khi hẹn hò với Ôn Trí Dư, lần nào Ôn Trí Dư cũng ngồi ở hàng cuối cùng khi đến lớp của cô.
Hôm nay thật lạ, vậy mà lại đi ngồi ngay dưới mũi cô.
Vì những chuyện đã xảy ra sáng nay, vẻ mặt Ôn Trí Dư trông giống như đã ăn một con ruồi.
Quý Tang liếc nhìn cậu ta một cái rồi phớt lờ.
Vừa lúc chuông reo, giảng đường nhanh chóng chìm vào im lặng, Quý Tang như thường lệ chào các sinh viên phía dưới rồi bắt đầu giảng.
Toán cao cấp có thú vị lại có nhạt nhẽo.
Ôn Trí Dư lần đầu tiên nghiêm túc trong tiết của Quý Tang, đôi mắt cậu ta không bao giờ rời khỏi cô, tại sao từ trước giờ cậu ta không nhận ra, Quý Tang rất xinh đẹp.
Làn da của cô rất trắng, mái tóc đen hơi xoăn, buộc thành đuôi ngựa, theo động tác của ngón tay mà hất tung qua lại, hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi màu vàng nhạt, trên áo có in một bông cúc nhỏ, một chiếc khăn lụa được buộc quanh chiếc cổ thiên nga mảnh khảnh, thắt một chiếc nơ, như cố gắng che giấu điều gì đó…
Khi Quý Tang đi ngang qua ghế bên cạnh Ôn Trí Dư, ngón tay Ôn Trí Dư bất ngờ kéo chiếc khăn lụa của cô.
“Á…”
Quý Tang kêu lên một tiếng.
Chiếc khăn lụa bị tuột và rơi xuống.
Những quả dâu tây xinh xắn trên chiếc cổ trắng thật sống động.
Ngay sau đó, cả khán phòng náo động.
Cậu nam sinh ngồi bên cạnh Ôn Trí Dư ở cùng ký túc xá với Ôn Trí Dư, cánh tay của cậu ta đột nhiên móc vào Ôn Trí Dư: “Mẹ kiếp! Thằng nhóc! Cậu với cô Quý làm tình khi nào?”
Đôi mắt đen của Quý Tang nhìn chằm chằm Ôn Trí Dư, hít sâu một hơi mới đè nén lửa giận trong lồng ngực: “Ôn Trí Dư! Cậu đi ra ngoài cho tôi!”
Ôn Trí Dư đẩy nam sinh bên cạnh ra, từ chỗ ngồi đứng lên, ghen tị nhìn chằm chằm vết hôn trên cổ cô, tức giận cười nói: “Quý Tang, sao cô lại vô liêm sỉ như vậy? Tôi không đồng ý hẹn hò với cô, cô liền đi dụ dỗ anh trai tôi?”
Tất cả học sinh đều nhìn về phía này.
Quý Tang bị nhìn nên xấu hổ, tức giận nói: “…Cút ra ngoài.”
Ôn Trí Dư nghiến răng, đột nhiên đá vào bàn một cái rồi bước ra ngoài.
Lớp học của Quý Tang bị náo loạn như vậy, nửa tiết sau không thể dạy tốt được.
Sau tiết học, Quý Tang cầm giáo án trở lại văn phòng.
Ôn Trí Dư đang đứng ở cửa văn phòng.
Quý Tang đi ngang qua trước mặt cậu ta mà không hề nhìn cậu ta.
Ôn Trí Dư chặn cô lại: “Quý Tang!”
Quý Tang hất tay cậu ta ra, im lặng nhìn cậu ta.
Trái tim Ôn Trí Dư như bị thứ gì đó va chạm mạnh, khó chịu không nói nên lời, cậu ta mở miệng, nhưng cuối cùng lại không nói ra lời.
Quý Tang quay lưng bỏ đi.
Quý Tang vừa đến văn phòng, Lưu Mỹ Lệ đi tới, cô ấy đang mỉm cười, trên tay cầm một ly cà phê: “Cô Quý, cảm ơn~”
Quý Tang sững người một lúc, nhìn thấy Phùng Kiến Quốc cầm cùng một cốc cà phê, vui vẻ mỉm cười: “Cô Quý, bạn trai của cô rất biết cách làm bạn trai đấy.”
Quý Tang: “…Hả?”
Vừa lúc đó, điện thoại di động của Quý Tang reo lên.
Là Ôn Giản gọi tới.
Quý Tang bước đến bàn và đặt giáo án xuống, mắt nhìn thấy một ly latte sữa trên bàn, bên cạnh ly có đặt một bó hoa baby màu xanh, được bọc trong tờ báo, trông giống như những năm 80.
Quý Tang nhìn qua rồi bắt máy trước.
Giọng nói trầm thấp của Ôn Giản từ đầu bên kia truyền đến: “Tan lớp rồi?”
Quý Tang nói: “Anh đã gọi cà phê?”
“Còn có hoa. Đây là lần đầu tiên anh làm bạn trai, thư ký Trần nói với anh rằng con gái thích hoa, em có thích không?”
Ngón tay Quý Tang nghịch những bông hoa, nhìn những bông hoa có màu sắc tươi đẹp, tâm trạng không tốt của cô đột nhiên bớt khó chịu: “Đồng nghiệp của em bọn họ…”
“Ừm, anh đã gọi trà chiều, cảm ơn họ đã chăm sóc bạn gái anh nhiều năm như vậy.”
Giọng nói của anh ấm áp dịu dàng, không hiểu sao mang đến cho người ta cảm giác an tâm.
Những cảm xúc xáo trộn trong lớp bỗng chốc tan biến.
Quý Tang khẽ cười: “Ai…là bạn gái của anh?”
Đầu bên kia có chút dừng lại: “Đã ngủ với nhau rồi còn không phải?”
Quý Tang nghẹn ngào.
“Tang Tang, tin anh.”
“Chưa có lúc nào anh nghiêm túc như bây giờ, nghiêm túc… Theo đuổi em.”
Hình như ai đó đã ném một viên sỏi nhỏ vào trong lòng Quý Tang, tạo ra những gợn sóng tròn: “Thật không?”
“Ừm.” Giọng khàn anh và tập trung: “Chân thành vì mục đích kết hôn.”

Bình luận

Để lại bình luận