Chương 143

Mẹ Quý và Quý Tang đã trải qua một ngày cuối tuần vui vẻ, họ đặt vé tàu cao tốc để trở về thành phố A lúc 7 giờ tối, ba Quý đặc biệt không muốn rời xa mẹ Quý, mẹ Quý vắng nhà hai ngày, đã gọi nhiều cuộc gọi video.
Buổi sáng thức dậy thì chào buổi sáng, buổi trưa thì hỏi đã ăn gì, có bỏ bê bản thân không, buổi tối thì hôn chúc ngủ ngon, ngoài những tiêu chuẩn này, còn gọi video ở bất cứ đâu…
Quý Tang bị cho ăn rất nhiều cơm chó, cảm thấy rằng mẹ Quý đến đây để thể hiện tình cảm của mình. Ba mẹ chính là chém người không cần dao.
Quý Tang và mẹ Quý rất vui vẻ, nhưng cũng có điều khiến người ta không hài lòng.
Ví dụ, nếu cô nói sẽ không gặp Ôn Giản, Ôn Giản thực sự sẽ không gặp cô…
Giữa chừng có một cuộc điện thoại gọi đến, nói rằng có chút việc ở chỗ làm, làm phụ lòng bác gái, không thể đi ăn tối với họ được.
Quý Tang là người mềm mỏng, Ôn Giản nói không thể đến ăn tối, trong lòng liền có chút thất vọng khó hiểu.
Lúc 6 giờ 40 phút tối, Quý Tang đưa mẹ Quý đến đường sắt cao tốc, Ôn Giản lại gọi video đến.
Trong video, người đàn ông trông rất phờ phạc, chắc là do ngủ không ngon, mắt thâm quầng, rõ ràng là người chú trọng sạch sẽ, trên mép lại có râu, nhưng tinh thần rất tốt, trò chuyện với mẹ Quý vui vẻ, còn nói sau hai ngày xong việc, sẽ đưa Quý Tang đến gặp ba Quý.
Quý Tang ở bên cạnh nghe mà nổi cả da gà.
Cái gì chứ, sẽ gặp ba cô sao…
Nhưng nhìn bộ dạng xộc xệch của người đàn ông, trong lòng lại nhói đau.
Mẹ Quý đưa lại điện thoại cho Quý Tang sau khi trò chuyện.
Quý Tang chống cằm hỏi: “Công việc…rất khó giải quyết sao?”
Ôn Giản dừng một chút: “Vẫn ổn.”
Quý Tang gật đầu đáp: “Ồ.”
“Đường Đường.”
“Hửm?”
“Nếu như…”
“Không có gì, em đưa bác gái đi đi, anh cúp máy.”
Quý Tang: “…Ừm.”
Sau khi bấm vào cuộc gọi video ở đầu bên kia, Quý Tang thấy người đàn ông dừng hai giây rồi cắm điện thoại vào nghe, lúc này mẹ Quý thúc giục kiểm tra vé, Quý Tang vội vàng giúp mẹ Quý xếp hành lý, hai mẹ con vẫy tay chào tạm biệt.
Sau khi mẹ Quý rời đi, Quý Tang ra khỏi nhà ga cao tốc cầm điện thoại di động lên thì thấy có hai tin nhắn chưa đọc, chắc là vừa rồi ồn ào quá nên không nghe thấy âm thanh.
Quý Tang bấm vào mục đầu tiên.
Nó là thông tin đầu vào.
Quý Tang nhìn kỹ hơn, giật mình và đếm cẩn thận ba lần số 0 ở phía sau.
Đây là…
Ba trăm vạn?
Tay Quý Tang run rẩy thoát khỏi tin nhắn, sau đó nhấp vào Wechat, là Ôn Giản đã gửi nó.
“Sính lễ.”
Quý Tang gõ điện thoại và trả lời: “???”
Đầu dây bên kia nhanh chóng phản hồi: “Lời nói nếu như vừa nãy chưa nói xong.”
“Tang Tang, nếu như anh biến thành kẻ nghèo hèn, ít nhất em cũng có tiền để tiêu xài.”
Quý Tang cau mày: “Ý anh là gì?”
Quý Tang đợi một lúc cũng không thấy đầu dây bên kia trả lời, đắn đo một lúc mới gọi cho anh.
Đáng tiếc là Ôn Giản dường như rất bận, không nghe máy.
Quý Tang cất điện thoại, bắt taxi về nhà trước, trên đường cô gọi cho Ôn Giản hai lần, nhưng vẫn như cũ không bắt máy, lúc sắp đi ngủ, cô không bỏ cuộc, gọi lại.
Tiếc là người đàn ông vẫn không trả lời.
Quý Tang đang nằm trong chăn, với chiếc chăn kẹp giữa hai chân, hết lần này đến lần khác cọ ngón chân vào chăn, cô cầm điện thoại trên tay, gửi cho Ôn Giản một tin nhắn Wechat.
“Rất bận sao?”
Vừa gửi xong, Văn Thiển gọi điện thoại đến.
Có lẽ Văn Thiển đã uống say rồi, cứ ngập ngừng trong điện thoại không nói rõ, Quý Tang hỏi hồi lâu mới biết cô ấy đang ở đâu.
Cô nói qua điện thoại: “Tớ lập tức tới, cậu đợi ở đó.”
Nói rồi cô đứng dậy khỏi giường, tìm một bộ váy trong tủ, khoác chiếc áo len vào rồi vội vã ra ngoài.
Quý Tang chạy đến quán bar, Văn Thiển đã say khướt nằm gục xuống bàn, Ôn Trí Dư lại đang ngồi đối diện với Văn Thiển.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Sắc mặt Ôn Trí Dư không vui, nhíu mày thật sâu nói: “Là cô ta nhất định cùng tôi uống rượu, tôi cũng không có làm gì.”
Trong lòng Quý Tang rất chán ghét dáng vẻ muốn buông bỏ quan hệ của Ôn Trí Dư, cô nhàn nhạt liếc cậu ta một cái, không nói gì, cúi người vỗ vai Văn Thiển, khẽ gọi cô ấy: “Thiển Thiển? Thiển Thiển? Tỉnh dậy đi.”
Người Văn Thiển hơi nhúc nhích, đột nhiên ngước mắt lên, sửng sốt một hồi, mắt đỏ hoe nhìn về phía phát ra âm thanh, sau khi nhìn rõ là Quý Tang, mới ngây ngốc nở nụ cười.
“Tang Tang, cậu đến à.”
Quý Tang đưa tay chạm vào mặt cô ấy: “Thiển Thiển, chúng ta về nhà đi.”
Vừa nói, cô vừa đỡ Văn Thiển dậy, người Văn Thiển mềm nhũn như không có xương, ôm lấy Quý Tang như con bạch tuộc: “Tang Tang, tớ nói cho cậu biết, Ôn Trí Dư…tên…khốn đó, tớ… tớ đã… trả thù cho cậu!”
“Tớ nói với cậu…”
“Nói với cậu…”
“Tớ… Thực ra tớ đang giả vờ say, suỵt…tên khốn đó… vừa nãy đã bị tớ… bị tớ tát cho hai cái!”
Vừa rồi không để ý, Văn Thiển dựa lại gần, Quý Tang phát hiện trên mặt Văn Thiển có một vết hằn sâu, nửa mặt sưng tấy.
Trong lòng Quý Tang đau xót, ánh mắt như đao đột nhiên liếc về phía Ôn Trí Dư, lạnh lùng hỏi: “Là ai làm?”
Quý Tang là người luôn luôn dịu dàng ôn hòa, cho dù trong lớp gặp phải học sinh nghịch ngợm cũng sẽ không lạnh lùng như vậy, đột nhiên bị ánh mắt như vậy nhìn về phía Ôn Trí Dư, tim Ôn Trí Dư đập nhanh, theo bản năng nói: “Không phải tôi.”
Quý Tang liếc nhìn cô gái đang đứng phía sau cậu ta.
Cô gái đó khẽ mím đôi môi mỏng, giậm chân, tức giận nói: “Làm sao? Là tôi làm đấy, cô muốn thế nào? Là cô ta đánh Trí Dư trước!”
“Bốp–”
Ôn Trí Dư đột nhiên cảm thấy trên mặt đau xót.
Cô gái kêu lên, không thể tin được nhìn Quý Tăng.
Quý Tang thậm chí không để mắt tới cô gái, nhìn thẳng vào Ôn Trí Dư rồi nói: “Ôn Trí Dư, cái tát này tôi trả cho Văn Thiển.”
Quý Tang dùng hết sức, Ôn Trí Dư đau đến nhăn mặt.

Bình luận

Để lại bình luận