Chương 144

Cô gái kia tức giận, vươn tay muốn đánh cô, nhưng Quý Tang trừng mắt nhìn cô ta nói: “Sao, còn chưa vào cửa đã muốn đánh chị dâu của Ôn Trí Dư sao?”
Một câu nói trực tiếp khiến cô gái kia kinh ngạc.
Tay cô gái dừng lại giữa không trung, mắt nhìn về phía Ôn Trí Dư.
Ôn Trí Dư rốt cuộc cũng từ chỗ ngồi đứng lên, trong cổ họng mang theo một tia cười lạnh: “Quý Tang, cô cho rằng cô là ai? Chị dâu? Nói cho cô biết! Cô chẳng qua chỉ là công cụ trả thù tôi của Ôn Giản.”
“Ý cậu là gì?”
“Tôi và Ôn Giản căn bản không có quan hệ huyết thống, anh ta là ba mẹ tôi từ cô nhi viện đem ra ngoài, anh ta ghen tị với tôi, ghen tị ba mẹ mọi thứ đều ưu ái tôi, cho nên mới nghĩ tới lừa gạt cô, mục đích là để chọc giận tôi! Cô có nghĩ rằng Ôn Giản thực sự thích cô không? Làm sao có thể? Cô thậm chí không nhìn vào gương để xem mình là người có phẩm hạnh gì!”
Quý Tang sững sờ đứng đó, chưa kịp định thần đã nghe thấy cậu ta lại nói: “Đều là tại cô, anh ta không hiểu chuyện, đã đoạn tuyệt với ba mẹ nuôi, nhưng từ nay về sau, anh ta sẽ không có liên quan gì đến nhà họ Ôn chúng tôi nữa.”
Quý Tang đưa Văn Thiển về nhà trước.
Văn Thiển say khướt nên rất yên lặng, dựa vào vai Quý Tang mà ngủ thiếp đi.
Trên đường đi, tâm trí của Quý Tang tràn ngập những gì Ôn Trí Dư nói.
Anh vì cô mà đoạn tuyệt với ba mẹ nuôi của anh!
Đoạn tuyệt?
Tại sao lại đoạn tuyệt?
Cô chợt nhớ đến tin nhắn Wechat của Ôn Giản.
“Nếu như anh biến thành kẻ nghèo hèn, ít nhất em cũng có tiền để tiêu xài.”
Cả hai được kết nối với nhau, và toàn bộ mọi thứ đột nhiên được kết nối thành một sợi chỉ trong cái đầu đau nhức của cô.
Có nhiều cách để báo đáp lòng tốt, cách cho tiền là cách trực tiếp nhất.
Cái đó…
“Nếu như anh biến thành kẻ nghèo hèn…”
Ôn Giản, lẽ nào là muốn đưa tất cả số tiền đứng tên anh cho ba mẹ anh, hay là… Ôn Trí Dư?
Quý Tang càng nghĩ về điều đó, trái tim cô càng thắt lại, như thể một chiếc búa nhỏ đang đập vào cô, cơn đau khiến cô khó thở.
Xe đỗ dưới nhà Văn Thiển, Quý Tang bảo tài xế đợi cô, sau đó đỡ Văn Thiển vào trong nhà, sau khi sắp xếp cho Văn Thiển ổn thỏa, cô nhanh chóng quay lại xe, nói địa chỉ công ty của Ôn Giản, chiếc xe tăng tốc đi.
Khi Quý Tang đến, Ôn Giản và luật sư Tần vừa vặn từ công ty bước ra.
Nhìn thấy Quý Tang, Ôn Giản đột ngột dừng lại.
Luật sư Tần nhìn thấy Quý Tang: “Vậy Ôn tổng, tôi về trước soạn văn kiện, sáng mai tám giờ gặp anh ở công ty?”
Ôn Giản gật đầu đáp lại.
Luật sư Tần rất có năng lực quan sát, sau đó liền rời đi.
Ôn Giản bước nhanh đến trước mặt Quý Tang: “Đã muộn như vậy, sao còn tới đây?”
Tim Quý Tang đau đến mức muốn vỡ ra, bất ngờ vươn tay ôm lấy người đàn ông cao lớn trước mặt, cô hít một hơi thật sâu, trong mũi tràn ngập mùi sạch sẽ của người đàn ông đó, giọng điệu uể oải nói: “Em nhớ anh rồi.”
Trong nhà xe tối tăm.
Giọng nói của Ôn Giản rất trầm, nhưng nó cứ lặp đi lặp lại như giai điệu cuối của một cây đàn cello, đập vào tim Quý Tang, khiến trái tim cô rối bời.
Anh ôm lấy má cô, đôi mắt đen sâu đậm: “Không liên quan đến em.”
“Thật không.”
Quý Tang chớp đôi mắt đen láy nhìn người đàn ông một cách cẩn thận.
“Anh đưa cho ba…” Lúc anh nói đến từ “ba” thì dừng một chút, sau đó tiếp tục ngữ khí bình thường: “Ba mẹ đã nuôi lớn anh, tiền cấp dưỡng anh nên trả, em không cần lo lắng.”
“Nhưng mà…” Nhưng tiền cấp dưỡng quá nhiều rồi, sáng mai Ôn Giản sẽ chuyển toàn bộ bất động sản của công ty do anh đứng tên cho ba mẹ Ôn.
Kết quả của cuộc trao đổi, tên của Ôn Giản sẽ bị xóa khỏi hộ khẩu của nhà họ Ôn.
Sau này nếu nói ra, thì là do Ôn Giản không tốt, vì một người phụ nữ mà muốn đoạn tuyệt với ba mẹ nuôi mình!
Làm sao có thể có ba mẹ như vậy.
Cho dù không phải là con đẻ, nhưng làm người cũng phải có tình cảm, Ôn giản bất luận nói như thế nào cũng đều là do bọn họ nuôi lớn mà!
Ôn Giản nói rằng nó không liên quan gì đến cô, nhưng cô biết, thực ra cô có thể được cho là ngòi nổ. Giữa cô và Ôn Trí Dư thực sự không có chuyện gì xảy ra, họ chỉ lấy danh nghĩa bạn trai và bạn gái, nhưng Ôn Trí Dư đã về nhà mách lẻo, uy hiếp Ôn Giản với ba mẹ, ba Ôn và mẹ Ôn đều thiên vị giúp đỡ con trai riêng của họ, nhưng Ôn Giản…
Tên ngốc này!
Tên ngốc này lại đồng ý ngay lời đề nghị của ba mẹ.
Quý Tang không biết nên nói gì, cô nhìn chằm chằm vào Ôn Giản, đột nhiên cử động, đôi chân mảnh khảnh của cô bước qua chỗ điều khiển ở giữa, ngồi vào trong lòng Ôn Giản, cả hai tay cô giữ khuôn mặt của người đàn ông, ánh mắt đan xen với anh, khuôn mặt nhỏ áp xuống, đôi môi đỏ mọng của cô phủ lên môi anh, bắt chước cách anh hôn cô, chiếc lưỡi nhỏ mềm mại lướt qua giữa môi và răng anh…
Hơi thở của Ôn Giản trở nên nặng nề, không chịu nổi sự cọ xát nhẹ của cô, bộ ngực hếch lên qua lớp vải qua lại cọ sát vào ngực anh, anh ngửa mặt lùi ra sau, giọng nói khàn khàn nóng như lửa: “Tang Tang, biết bản thân đang làm gì không…?”
Quý Tang nheo đôi mắt ngấn nhìn anh, như một con mèo lười: “Ừm, biết.”
Bàn tay to lớn của Ôn Giản ôm chặt chiếc cổ thiên nga mảnh khảnh của cô, đem gáy cô áp sát vào môi anh, lập tức chủ động, môi lưỡi quấn quýt lấy môi cô, chiếc lưỡi dày như tre tấn công thành, móc lấy lưỡi của cô và mút mạnh.
Tiếng mút lập tức tràn ngập cả khoang xe.
Phía dưới của anh cứng đến mức phát đau, nó áp vào giữa chân của Quý Tang, anh đẩy hông lên một cách khiêu khích và cọ qua lại giữa chân của cô.
Quý Tang đang mặc một chiếc váy chỉ có mỗi chiếc quần lót bên trong, chợt cảm nhận được hơi nóng như thiêu như đốt, cổ họng phát ra tiếng thút thít như khóc.
“Ưm… Um ưm…Ư ư ư…”

Bình luận

Để lại bình luận