Chương 150

Những ngày tình cảnh hỗn loạn này tiếp tục cho đến cuối tháng 8.
Sau hai tháng vật lộn, ba Quý cuối cùng cũng đồng ý bàn chuyện đám cưới, lúc này ba Quý mới bi biết rằng Ôn Giản là một đứa trẻ mồ côi từ nhỏ, hôm đó cả hai đã uống chút rượu, Ôn Giản không chịu nổi rượu, nên đã ở lại trong phòng Quý Tang một đêm, trên thực tế, người trên thương trường trong một thời gian dài làm sao có thể nói rằng say là say?
Người vừa về đến phòng Quý Tang liền tỉnh rượu, nhưng buổi tối Ôn Giản chỉ có thể ôm Quý Tang ngủ, không thể vượt qua khoảng cách.
Ngày hôm sau, Ôn Giản gặp lại ba Quý, ba Quý nghiêm mặt nói: “Không lâu nữa sẽ kết hôn rồi, tại sao vẫn gọi là chú?”
Quý Tang và mẹ Quý chấn động tại trận, nhìn ba Quý rồi lại nhìn Ôn Giản.
Ôn Giản phản ứng rất nhanh, đưa bát cháo cho ba Quý, đổi lời: “Ba…”
Sau đó lại nhìn mẹ Quý: “Mẹ…”
Đầu tháng 9, là thời điểm tốt.
Đám cưới của hai người diễn ra như đã định.
Đó là một đám cưới ngoài trời vô cùng ấm áp, bên nam chỉ mời thư ký Trần, còn những người khác đều là người thân và bạn bè của bên nữ, dưới sự chứng kiến của mọi người, họ đã trao nhẫn và hẹn ước trọn đời.
Kết hôn đúng là việc vừa mệt mỏi vừa bận rộn.
Buổi tối từ khách sạn trở về ngôi nhà Quý Tang chợp mắt trong xe.
Sau khi mang thai, cô rất uể oải, có lúc đang nói chuyện liền ngủ gật, có lúc đang ăn cũng có thể ngủ gật, nghiêm trọng nhất là có lần, cô ngủ gật trong bồn tắm, may mắn là Ôn Giản không hề khó chịu, thấy thời gian đã lâu, vội vàng vào phòng tắm để kiểm tra.
Cũng vì sự việc này mà Ôn Giản có thêm một mối lợi vừa đau vừa sướng, đó chính là giúp Quý Tang tắm rửa mỗi ngày…
Chậc, phúc lợi của việc chỉ được nhìn chứ không thể động được!
Dày vò quá.
Chiếc xe đỗ trong ga ra dưới tầng hầm, Ôn Giản xuống khỏi ghế lái và đi vòng qua ghế phụ, mở cửa cho khách, Quý Tang nghe thấy tiếng động thì mơ hồ tỉnh giấc, mắt mờ đi…
Cô lấy lại tinh thần: “Ôn Giản…”
“Ừm.” Ôn Giản cưng chiều sờ má cô, sau khi mang thai làn da của cô trở nên mịn màng hơn, trong tay anh có cảm giác mềm mại, anh thấp giọng nói: “Tỉnh rồi à?”
Quý Tang vươn tay, chỉ nói một từ: “Ôm.”
Thấy cô lười biếng, Ôn Giản cười nhẹ, từ tư thế ngồi ôm mông cô vào lòng, một tay ôm cô như đứa trẻ, tay kia đóng cửa xe lại.
Quý Tang choàng tay qua cổ Ôn Giản.
Ôn Giản ôm cô đứng đợi thang máy.
“Vừa nãy… có một giấc mơ.”
“Hửm? Mơ thấy gì vậy?”
“Mơ thấy một cái sân, ừm… Anh ăn mặc có chút kỳ quái, trèo lên cây sơn tra, hái quả sơn tra cho em, còn em đứng dưới gốc cây…À… Em cũng mặc quần áo kỳ quái, còn có em bụng to rồi, hình như sắp sinh rồi…” Quý Tang nói như nhớ lại, tay vô thức sờ lên bụng.
Ba tháng rồi, bụng của cô vẫn phẳng lì như cũ.
Bàn tay Ôn Giản đang ôm cô siết chặt, đôi mắt đen cố nén cảm xúc nhất định, khàn giọng hỏi: “…Ồ? Vậy còn mơ thấy gì nữa?”
Mắt Quý Tang lấp lánh, một lúc sau, thì thầm vào tai anh: “Mơ thấy… mơ thấy anh đang vắt sữa cho em.”
Anh nhớ lần đó, khi cô lần đầu làm mẹ, không có sữa, con gái yếu không bú được, anh giúp cô xoa sữa, mút lấy đầu vú, mút thật mạnh, sữa trào ra nó chảy ra và phun khắp mặt anh…
Bộ ngực của cô vốn đã không nhỏ, vớiNlượng sữa được thêm vào, chúng thậm chí còn nặng hơn khi cầm trên tay.
Anh nhịn đã lâu, chỉ nghĩ đến thôi trước mắt đột nhiên tối sầm lại, anh ôm lấy gáy cô, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô, cửa thang máy mở ra, anh vừa hôn cô vừa bước vào thang máy…
Hôn một đường đến tận tầng lầu, may mà lúc này trong thang máy không có ai, nếu không Quý Tang gặp ai cũng xấu hổ mất.
Sau khi vào nhà, Ôn Giản liền bế cô vào phòng, ném cô xuống chiếc giường mềm mại.
Cả hai rời nhau trong hơi thở.
Quý Tang chống tay xuống giường, nhìn người đàn ông với đôi mắt đen ngắn, nhìn nhau bằng ánh mắt nhớp nháp, anh cởi bỏ bộ âu phục, lần lượt cởi cúc áo sơ mi bằng những ngón tay khớp ngón tay, để lộ ra bộ ngực có đường vân rõ ràng bên trong…
“Ôn Giản…”
“Anh hỏi bác sĩ rồi, sau ba tháng thì có thể.”
Giọng anh khản khân bốc lửa, quả táo trong miệng anh lăn lộn lên xuống khi nói chuyện, áo sơ mi bị anh cởi ra ném xuống đất, thân thể cường tráng ép về phía người phụ nữ, đồng thời hôn cô, giữ một bên ngực cô qua lớp vải của chiếc váy cưới.
Hơn ba tháng rồi hai người không làm, cơ thể Quý Tang mẫn cảm run lên, hầu như khi Ôn Giản chạm vào cô, cô liền rên rỉ.
“Ôn Giản…”
“Ừm.” Ôn Giản mơ hồ đáp lại, dùng ngón tay nhào nặn ngực cô hai lần, đến sau lưng cô, chạm vào khóa kéo, không kiên nhẫn kéo xuống.

Bình luận

Để lại bình luận