Chương 113

“Ứ… Ứ ứ ứ… Ân… Ô ô ô ô… Cứu mạng Tha cho thiếp đi mà Rút ra đi Dực Phu quân, thiếp đau quá Hức hức…”
Nàng cuộn người ngẩng mặt đáng thương cầu khẩn Hiên Viên Dực.
“Hừm… Hực hực hực…” Hiên Viên Dực rùng mình thở dốc, phân thân được nộn huyệt mềm mại liếm mút vặn xoắn ngày càng kịch liệt.
Hắn phải mau chóng rút ra nếu không sẽ liền lập tức phóng tinh buông vũ khí mất.
“Ô ô ô… Đau quá Đau quá Ô ô ô… Thiếp chịu không nổi ”
Gậy gộc của hắn thô như vậy, nóng như vậy. Huyệt động kiều nộn lần đầu thừa hoan của nàng thật sự cất chứa không nổi.
“Ưm… Ngoan ngoãn nằm mở rộng hai chân ngắm nhìn bảo bối của phu quân xỏ xuyên lỗ nhỏ của nàng ”
Hắn tà ác tươi cười, giúp nàng nằm ngửa ra giường, hai chân tự do mở rộng.
“Á….. Aaaaaa…. Chàng rút ra được sao? Rút ra được sao? Thiếp nhìn bảo bối của chàng Ô ô ô… Đau quá ” Nàng chỉ muốn hắn rút thứ đáng sợ đó ra khỏi lỗ nhỏ kiều nộn mà thôi, nàng nuốt không vào ô ô ô.
PHẬP PHẬP PHẬP….
Hiên Viên Dực tà mị híp mắt dập mạnh mông vài cái, đội cao vách ngăn đáy huyệt, lần nữa chen sâu đỉnh nấm vào cổ thâm cung.
“Á………. Aaaaaaaaa……. Á……….. Aaaaaa…. Nứt rồi Rách rồi Hỏng mất Ô ô ô ô….”
Đôi chân thon dài càng thêm đau đớn banh rộng, Diệp Thuần hai tay bấu chặt gối đầu oằn mình khóc rống.
PHẬP PHẬP PHẬP….
“Á……. Dừng Dừng Xin chàng, phu quân Đau quá Ô ô ô… Ứ ứ ứ…
“Hực hực hực… Mau nhìn Ta rút…” Hiên Viên Dực rùng mình thở dốc, cố nén xúc động muốn phun bắn hết sạch tinh hoa. Gồng cứng thân hình cao lớn đầy cơ bắp.
Mạnh mẽ cường thế, không nhanh không chậm rút lui dục căn khổng lồ gân guốc phập phồng rời khỏi huyệt mềm sưng tấy bị vùi dập tả tơi thời gian dài của nàng.
Diệp Thuần hoảng sợ trừng lớn mắt, cảm giác thứ thô dài khủng bố đó sẽ vĩnh viễn rút không tới cuối….
“Á…… Ứ…. Ứ…. Ô ô ô… Lớn quá Dài quá Ô ô ô ô… Móc theo ruột gan của thiếp ra rồi Đau quá Ô ô ô ô…”
Cảm giác ruột gan cũng muốn cuốn theo cự căn của hắn kéo tuột ra ngoài, đau đớn thống khổ vô hạn.
Diệp Thuần khóc nghẹn, lại chỉ dám oằn mình chịu trận mà không hề giãy giụa, nàng sợ hãi làm trái ý phu quân sẽ lại lập tức bị xỏ xuyên.
PHỰC…
Phần đầu nấm cong cong hung tợn vừa rời khỏi miệng huyệt của nàng liền ngẩng cao ngoắc ngoắc, oai hùng dựng thẳng. Thân gậy gân guốc bao phủ ái dịch máu hồng nhạt vô cùng yêu diễm kích thích.
“Á……… Ô ô ô ô ô… Thiếp muốn về nhà Mau trả thiếp về Thiếp muốn hòa ly với chàng Thiếp không muốn gả cho chàng Ô ô ô….”
Diệp Thuần đau đớn co rụt thân thể, đôi bàn tay nhỏ dán sát nơi tư mật bị hắn thọc lộng mở lớn sưng tấy rát buốt không cách nào khép lại.
“Hừ Vừa rút ra là nàng lại nói lung tung, có tin ta liền thọc xuyên lỗ nhỏ của nàng không hả? Mau uống lọ thuốc này vào để còn hơi sức mà khóc lóc gây hấn với phu quân của nàng ”
Cũng không kịp cho nàng phản kháng, Hiên Viên Dực lập tức rót cả lọ dược vào môi bắt ép nàng nuốt xuống.
“Lấy tay ra Ta bôi thêm chút thuốc mỡ nữa là nàng lại sướng khoái ngay thôi ” Giọng bực dọc, nhưng đôi tay hắn lại vô cùng ôn nhu đổ thuốc mỡ mát lạnh vào sâu trong nộn huyệt của nàng, hai ngón tay nhẹ nhàng ve vuốt bôi trơn trong ngoài.
“Ứ…. Ứ ứ ứ…. Ứm…. Ân ân…. Hức hức hức….” Diệp Thuần lại lần nữa bất lực ngoan ngoãn nằm mở rộng hai chân để phu quân giúp nàng xoa dịu huyệt động rát buốt.
Lọc tọc lọc tọc lọc tọc….
“Á……..Aaaaaa….Ứ ứ ứ…..Ưm…. Ứ…… Ân ân….. Ứ ứ ứ….”
Mật huyệt non nớt mới trải qua nhân sự làm sao chịu nổi hai ngón tay chai nhám của Hiên Viên Dực càng quấy moi móc?
Diệp Thuần chịu không nổi khóc nấc, hai chân quẫy đạp lung tung.
“Ô ô ô…. Dực Dừng lại Ứ ứ ứ….. Ô ô ô ô…” Cao trào cuồng nhiệt dồn dập kéo đến, mật hoa tuôn tràn phun bắn mạnh mẽ ướt đẫm bàn tay Hiên Viên Dực.
Hiên Viên Dực câu môi, hai mắt đỏ rực nhuốm đầy du͙c vọng, cười khoái trá ôm chặt lấy thân thể nhỏ nhăn của nàng đặt lên đùi mình.
Vì không cho nàng tránh thoát hắn móc luôn cả bốn ngón tay thô ráp vào trong huyệt động non nớt chưa kịp khép lại.
Vòng tay ôm lấy lưng nàng, Hiên Viên Dực cúi đầu ngậm lấy đỉnh hồng mai trước ngực tròn đẫy mềm mại, cắn mút̼ say mê.
Bàn tay trái hắn nắm giữ không cho cánh tay trái của nàng quơ loạn, cánh tay phải của nàng bất lực cào cấu lung tung sau lưng hắn.
Phọt phọt phọt phọt… Lọc tọc lọc tọc lọc tọc….
Bàn tay phải của hắn càng thêm tà ác khuấy đảo các đốt ngón tay, moi móc quấy phá lỗ nhỏ non nớt mẫn cảm.
“Á…….. Aaaaaaa….. Xin chàng Xin chàng Phu quân…. Ô ô ô… Dừng lại Dừng Ứ hự… Ứm… Ứm…. Sướng Cứu mạng Ân… Hức hức ứ….”
Rầm rầm ầm ầm….
Giường lớn bị đôi bàn chân của nàng cuồng loạn quẫy đạp.
“Dừng….. Á……..Aaaaaaaaa…… Cứu mạng Thiếp không muốn bị ngón tay thọc lỗ nhỏ Không muốn nữa Á…….. Aaaaaaaa….. Sướng…. Sướng quá Đau quá Ô ô ô….”
Diệp Thuần chịu không nổi khóc thét thất thanh.
Phọt phọt phọt phọt… Lọc tọc lọc tọc lọc tọc….
“Ô ô ô… Tha cho thiếp Thiếp nghe lời chàng Không dám hòa ly nữa Không dám nói lung tung nữa Ô ô ô….”

Bình luận

Để lại bình luận